Nghe Cận Văn Lễ nói, lòng Diệp Thủy Thanh chùng xuống, đi qua ngồi bên cạnh Cận Văn Lễ rồi hỏi: “Tại sao muốn trả hàng?”
Cận Văn Lễ thở dài: “Vì vấn đề chất lượng, trong mỗi lô hàng đều có hơn năm trăm dây kéo là hàng bị hỏng, bốn lô hàng gần đây có tổng cộng hai nghìn dây kéo như vậy, cho nên bốn xưởng này đều ầm ĩ muốn trả hàng.”
“Vấn đề chất lượng là do người làm hay sao?” Diệp Thủy Thanh lo lắng là vì sơ sót của công nhân dẫn đến vấn đề chất lượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Văn Lễ lắc đầu: “Không phải, anh tìm người kiểm tra rồi, có máy móc hỏng tạo thành, trả hàng thì không sao chỉ là anh đã đưa tiền hàng cho Tống Vỹ hết rồi, bây giờ căn bản không lấy tiền ra đưa cho họ được! Vợ ơi, anh phải làm sao đây?”
Diệp Thủy Thanh vỗ về Cận Văn Lễ đang dựa trên vai mình, cũng trầm tư không nói chuyện, Cận Văn Lễ vùi mặt vào bên gáy Diệp Thủy Thanh nhắm mắt lại, hai người cứ ngồi yên tĩnh như vậy trong văn phòng.
“Anh đừng nản chí, anh nói rõ tình hình trong xưởng với bốn xưởng này, chúng ta thật sự không có tiền, nếu họ có thể đồng ý chỉ đổi không trả, vậy chúng ta có thể tặng thêm cho mỗi xưởng bọn họ ngoài mức quy định là một nghìn dây kéo coi như bồi thường, như vậy dù là đền tiền nhưng ít nhất tạm thời không cần lấy tiền ra ngoài, em nghĩ bọn họ cũng không muốn tìm lại xưởng khác phiền phức như vậy, hơn nữa có thể được thêm một nghìn dây kéo là rất có lời! Nhưng máy móc kia tuyệt đối không thể dùng nữa, thà ra hàng chậm một chút cũng không thể lấy chất lượng sản phẩm ra đùa.”
Hồi lâu Cận Văn Lễ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thủy Thanh rồi khẽ cười: “Vợ à, em đọc sách đúng là không uổng phí, cách này rất hay, ngày mai anh đến bàn bạc với họ, chắc chắn máy móc đó không dùng được nữa, đợi sau này kinh tế dư dả rồi hẵng mua máy mới.”
“Văn Lễ, anh thật sự định làm dây kéo tiếp sao?”
“Đương nhiên, anh còn định mở rộng quy mô nữa, vợ à, em đừng xem thường hàng hóa nhỏ này, thật ra lượng nhu cầu vô cùng lớn, phía trên quần áo túi đều cần dùng đến.” Cận Văn Lễ cho rằng Diệp Thủy Thanh chê làm dây kéo không có tương lai, nên vội giải thích.
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Em không coi thường xưởng này, ý của em là nếu anh thật sự có quyết tâm muốn phát triển ở phương diện này, vậy thì không thể không biết chút gì cả, anh làm dây kéo nhưng lại không hiểu chút nào về thứ tự chế tạo, loại hình phẩm loại còn cả máy móc hư tổn, vậy làm sao mà được? Theo em thấy thì anh vẫn nên học thêm nhiều thứ về phương diện này, như vậy mới có thể ngày càng thông thạo, nếu không thì tương lai thị trường có thay đổi gì thì anh vẫn đầu óc quay cuồng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Diệp Thủy Thanh nhắc đến chuyện này Cận Văn Lễ trở nên mất tự nhiên: “Thật ra anh đã nghĩ đến từ lâu rồi, nghe nói xưởng bên phía nam rất tiên tiến, anh vẫn luôn muốn đến xem thử, hơn nữa vừa hay còn có bạn bè cũng muốn qua nhập hàng khác, có thể đi cùng.”
“Đây là chuyện tốt mà, vậy anh cứ đi đi.”
Cận Văn Lễ càng khó chịu: “Nếu anh đi thì em làm sao?”
“Em ở nhà đợi anh thôi còn làm sao được, anh không cần lo lắng cho em, người lớn chần ngần như em còn không chăm sóc tốt cho mình sao.”
“Anh lo là lo anh ra ngoài lâu như thế, lỡ như em bị người khác theo đuổi thì sao? Còn cả em không lo lắng anh ở ngoài không trung thực à!” Giọng Cận Văn Lễ bắt đầu lớn hơn.
Diệp Thủy Thanh không nhịn được cười: “Chúng ta ở bên nhau lâu như thế, anh thấy em là loại người đứng núi này trông núi nọ đó à? Trái lại đánh giá bản thân của anh rất chính xác, anh ở ngoài chắc chắn không thể trung thực.”
“Ai nói thế? Anh lấy mạng ra thề anh chắc chắn sẽ không làm bậy, cho dù nhớ em, anh cũng có thể lấy tay trái tay phải thay phiên tự giải quyết, em dám thề không!”
“Hừ! Nói chuyện ngày càng không biết xấu hổ, em có gì mà không dám thề, cho rằng bản thân anh có hai tay à, em cũng có!” Diệp Thủy Thanh nói rồi vỗ nhẹ lên mặt Cận Văn Lễ một cái.
“Vậy em cho anh xem xem tay của em dùng thế nào đi?” Cận Văn Lễ nói xong thì trơ mặt ra hôn Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh đẩy anh ra: “Anh đừng quậy, đây không phải ở nhà, mau dọn đồ về nhà ăn cơm.”
“Bây giờ trong xưởng không có ai cả, ở đây có khác gì ở nhà, em không đồng ý anh cũng không đi được, nếu để nhô như vậy ra ngoài còn muốn bị bắt đến đồn cảnh sát à.”
Diệp Thủy Thanh liếc nhìn màn vải nhô lên phía dưới của Cận Văn Lễ thì hận đến cắn răng, vừa nãy tên khốn này còn mặt mày ủ dột, nhanh như vậy đã bắt đầu không nghĩ chuyện đứng đắn rồi, chẳng qua là dù giận nhưng cũng không thể để anh chịu đựng như vậy.
“Anh không thể khiến người ta bớt lo chút được à? Cả ngày chỉ biết nghĩ đến loại chuyện này, anh tự nghĩ cách đi!”
Cận Văn Lễ cười hì hì: “Anh có vợ ở đây, còn tự giải quyết vậy chẳng phải anh ngốc sao.” Nói xong thì kéo Diệp Thủy Thanh lại.
“Anh đừng lôi lôi kéo kéo, em giúp anh không được sao?” Diệp Thủy Thanh nói xong thì giơ tay cởi qu@n Cận Văn Lễ ra, phủ tay lên.
“Anh nói này vợ, em muốn miễn cưỡng như vậy anh thấy không được.” Cận Văn Lễ nhíu mày không để cho Diệp Thủy Thanh lấy tay chạm vào mình.
“Vậy anh muốn thế nào, em nói anh nha đây là nơi công cộng, anh không được làm bậy!” Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng xấu xa của Cận Văn Lễ thì né ra phía sau.
Kết quả Cận Văn Lễ trực tiếp đi lướt qua cô đến cửa khóa trái cửa văn phòng lại, rồi thuận tay tắt luôn cả đèn, xoay người lại bước nhanh trở về ôm lấy Diệp Thủy Thanh: “Không ai đến đâu, cũng không ai thấy được, lát nữa em ngồi lên bàn làm việc, anh đứng.”
Diệp Thủy Thanh xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại bị Cận Văn Lễ dẫn dụ đến động lòng, trong sự ỡm ờ thì cũng thuận theo ý anh.
Hai người lần mò trong bóng tối cả buổi để tìm chỗ kề vào nhau, Cận Văn Lễ thì vội vã vịn vai Diệp Thủy Thanh cử động.
Diệp Thủy Thanh ngồi trên bàn, ôm chặt lấy Cận Văn Lễ thỉnh thoảng kìm nén rên thành tiếng.
“Vợ ơi, ở đây không có ai khác, em la to đi nữa cũng không sợ.” Cận Văn Lễ nói xong không đợi Diệp Thủy Thanh có phản ứng thì bản thân đã hưng phấn rít lên một tiếng trước.
“Vậy anh cũng nhanh chút, ưm…Anh chậm chút!” Diệp Thủy Thanh bị Cận Văn Lễ đâm đ ến mức khẽ rên.
Cận Văn Lễ thở dồn dập mỉm cười, bởi vì động tác quá nhanh mà âm thanh có hơi run lên: “Rốt cuộc là nhanh chút hay là chậm chút, hửm? Hay là em ôm anh đi, như vậy có thể vào trong một xíu.”
Đầu óc Diệp Thủy Thanh mê mẩn cảm giác mình được Cận Văn Lễ ôm lên, lắc lư trong phòng đi tới lui rồi ngừng một chút, chỉ là động tác dưới thân vẫn luôn không dừng lại.
“Vợ ơi, em nói xem anh có lợi hại không? Bình thường nói chuyện ở chỗ riêng tư thì đám người anh sẹo có thể làm được hơn mười phút cũng coi như có bản lĩnh, làm gì giống như anh có thể bắn tên liên tục cuồn cuộn không ngừng chứ!”
Diệp Thủy Thanh cũng thở gấp bật cười, hít một hơi thật mạnh ngẩng đầu lên hôn Cận Văn Lễ, dùng lưỡi quấn lấy anh, bắt chước theo động tác bên dưới của hai người, lúc đó Cận Văn Lễ đã không ổn, thất tha thất thểu trở về bên cạnh bàn đè Diệp Thủy Thanh ngã lên trên rồi bay như tên bắn một trận mưa to gió lớn mới dừng lại.
“Vợ ơi, anh không nỡ xa em, anh không muốn đến phía nam.” Cận Văn Lễ cũng không đứng dậy, cứ đè Diệp Thủy Thanh bất động như vậy.
Diệp Thủy Thanh nghịch tóc Cận Văn Lễ rồi dịu dàng nói: “Ngốc à, đến đó là để học kỹ thuật và cách quản lý tiên tiến, anh cứ ở lì trong nhà, ỷ lại bên cạnh em thì có thể có tiền đồ sao? Chúng ta là vợ chồng, có thời gian cả đời sống cùng nhau, không thiếu thời gian hai ba tháng này, anh đừng yếu đuối như vậy.”
“Được, vậy chủ nhật tuần sau anh đi, em ở nhà chăm sóc bản thân đàng hoàng.
“Trong người anh còn tiền không?” Đột nhiên Diệp Thủy Thanh nhớ ra chuyện này.
“Còn có ba trăm tệ, đủ dùng rồi.”
Diệp Thủy Thanh gõ đầu Cận Văn Lễ: “Ba trăm tệ làm sao đủ! Trong nhà nghèo nhưng ra ngoài phải có của, ra ngoài thì phải mang đủ tiền, chỗ em còn hai nghìn tệ đưa cho anh hết, anh phải để ý đừng làm mất là được, tiền này ăn uống em cũng không đau lòng, nhưng đừng để bọn trộm được hời! Anh mau dậy đi, chân em tê hết rồi này.”
Cận Văn Lễ chỉ nói không cần, hai người tranh chấp cả buổi cuối cùng Cận Văn Lễ chỉ đồng ý mang một nghìn rưỡi, sau đó mới đứng dậy một cách không cam lòng, rồi lại ôm cơ thể đã mềm nhũn của Diệp Thủy Thanh lên, mặc quần áo cho cô chỉnh tề rồi mới cùng nhau về nhà.
Sau đó Cận Văn Lễ nói chuyện với bốn xưởng muốn trả hàng một lượt, bàn bạc rất thành công, đổi hàng thì không nói còn có thể nhận miễn phí một nghìn dây kéo người ta cầu còn không được.
Chỉ là mắc dù lần này Cận Văn Lễ đền tiền, nhưng lại truyền đi được uy tín của xưởng dây kéo, người nhập hàng cũng cảm thấy có bảo đảm, cũng coi như trong họa có phúc.
Bởi vì phải đi xa, cho nên dường như Cận Văn Lễ nắm chắc tất cả thời gian ở bên cạnh Diệp Thủy Thanh, buổi sáng đưa cô đến trạm xe, buổi tối đến tiệm sách đón cô, có lúc còn lười biếng nghỉ một ngày, buổi trưa thì chạy đến đại học công chức ăn trưa với Diệp Thủy Thanh, sau đó đi dạo gần trường đợi đến khi cô tan học, rồi cùng nhau đến đường Tân An bán sách, nhìn đến mức Lý Như cũng ngưỡng mộ không thôi.
“Thủy Thanh, có phải anh Văn Lễ sửa chữa quá mức rồi không, một phát từ uống rượu không về