Từ khi Cận Văn Lễ đến đại học công chức, ngày nào cũng cùng Diệp Thủy Thanh như hình với bóng, sau khi sinh con thì cũng xin nghỉ với trường ở nhà chăm sóc ở cữ, cả ngày bận bịu cộng thêm có con vừa căng thẳng vừa phấn khích, nhất thời cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Đợi đến lúc Diệp Thủy Thanh ra tháng, sau khi nhìn vợ mình trở nên xinh đẹp động lòng người hơn trước kia, không tránh khỏi bắt đầu thèm thuồng, đến tối không nhịn được liền ôm lấy Diệp Thủy Thanh muốn giải thoát khỏi nỗi khổ tương tư.
Chỉ là lúc đang hưng phấn, Cận Nhu nằm trên giường vốn đã ngủ say đột nhiên tỉnh giấc, đầu tiên là kêu mấy tiếng, sau đó thì bắt đầu bật khóc oa oa, Cận Văn Lễ chỉ đành buông Diệp Thủy Thanh để ôm con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh ôm lấy con từ trong tay Cận Văn Lễ đút sữa cho con bé, Cận Văn Lễ trơ mắt nhìn, gấp đến độ vò đầu bứt tai, rồi đột nhiên lại bật cười: “Vợ ơi, anh đúng là có lộc ăn rồi, đợi con gái của anh ăn xong thì đi theo nhặt chút còn dư là được, cái này của em đúng là to hơn không ít, nhìn còn ngon hơn cái bánh bao trắng trong quán ăn.”
Mặt của Diệp Thủy Thanh lập tức đó lên: “Anh có buồn nôn không hả!”
“Cái này có gì mà buồn nôn, dù sao thì con gái không ăn được cũng lãng phí, con gái của anh đúng là tận tình, bản thân mang bát cơm nhỏ đến thì không nói ngay cả phần của bố nó cũng để lại!” Cận Văn Lễ nói xong thì tự ở đó mừng thầm, Diệp Thủy Thanh lấy chân đá anh một cái.
Cuối cùng đợi lúc con ăn xong thì Cận Văn Lễ liền nhao nhao muốn thử, chỉ là dù Cận Nhu ăn no rồi nhưng lại bắt đầu khóc, Diệp Thủy Thanh sờ bên dưới cũng không có tè, nhưng chỉ là dỗ thế nào cũng không dỗ được.
“Vợ ơi, em nghỉ lát để anh ôm cho.” Cận Văn Lễ nói rồi ôm lấy con dỗ.
Điều không ngờ là em bé vừa vào lòng anh thì không khóc nữa, điều này khiến Cận Văn Lễ vô cùng đắc ý: “Xem xem! Cuối cùng vẫn là con gái anh biết thương bố nó, ngay lập tức đã không khóc nữa, con gái ngoan đúng là thân với bố!” Cận Văn Lễ thích thú hôn lên má con gái một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt con bé xuống.
Nói ra cũng lạ, vừa đặt lên giường thì em bé bắt đầu khóc, nhưng chỉ cần Cận Văn Lễ vừa ôm lên là không khóc, ngay cả Diệp Thủy Thanh cũng không được, vừa phát hiện sự thật này mặt của Cận Văn Lễ đã xanh mét, uất ức nhìn Diệp Thủy Thanh sắp khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh ngã xuống giường suýt chút cười nhịn thở: “Đúng là thân với anh rồi, chẳng phải anh cứ sợ sau khi con ra đời thì không để ý anh sao, bây giờ tốt rồi, chỉ nhận một mình anh! Em không ghen chút nào hết, anh yên tâm, ôm kỹ đấy, chắc chắn con gái biết mẹ nó ra tháng rồi, có thể thân với bố.”
Diệp Thủy Thanh cười một trận thì bắt đầu mệt rã rời, híp mắt nhìn hai bố con trước mắt, cảm thấy lúc này mình vô cùng hạnh phúc, dần dần khóe miệng mang theo nụ cười rồi ngủ thiếp đi.
Cận Văn Lễ nhìn con gái trong lòng mình cũng đã ngủ say, cẩn thận định đặt con bé xuống giường lần nữa, kết quả đứa bé này cứ như có chức năng đặc biệt vậy mắt không mở thì đã bắt đầu hự hự, dọa Cận Văn Lễ chỉ đành ôm con bé lên lại, mình dựa vào tường bên giường mệt đến ngủ thiếp đi.
Đến lúc này ngày tháng gian khổ của Cận Văn Lễ đã bắt đầu, Cận Nhu chỉ chịu một mình anh, đổi lại là ai ôm thì cũng khóc, bạn nói mặc kệ con bé đi, con bé thật sự khóc lóc không ngừng như xé nát tim gan, khiến Cận Văn Lễ cũng sắp điên, chỉ đành xin trường nghỉ ở nhà chăm con trước, ngày nào cả người cũng mơ mơ màng màng mệt mỏi không thôi, thấy Diệp Thủy Thanh ngày càng xinh đẹp, anh có lòng nhưng không đủ sức, huống hồ còn có con gái trông chừng nữa, cơn giận trong lòng này, trong cơn tức giận đã đặt một biệt danh cho con gái là Náo Náo coi như báo thù.
Trái lại người làm mẹ như Diệp Thủy Thanh lại rất thoải mái, ngoại trừ lúc đút sữa thì con gái tuyệt đối không theo cô, thế là cả ngày người trong cả con hẻm nhìn Cận Văn Lễ ôm con lăng xăng chạy tới chạy lui, vừa làm bố vừa làm mẹ, mọi người không ai là không khen, đều nói là trước đây đã nhìn nhầm Cận Văn Lễ, chưa từng thấy người đàn ông thương vợ thương con như vậy, có người còn nói nếu sớm biết như vậy thì chi bằng ban đầu để con gái mình theo Cận Văn Lễ! Thỉnh thoảng Diệp Thủy Thanh nghe thấy câu nói này, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, nhưng thời gian dài cũng bắt đầu đồng cảm với Cận Văn Lễ.
“Hay là cứ để con bé khóc một lát đi, ôm cả buổi chiều chắc là mỏi rồi.”
“Vậy sao được, con khóc khan cổ thì làm sao?” Cận Văn Lễ giận thì giận, nhưng lại không nỡ để con gái mình chịu khổ dù là một chút.
“Vậy anh muốn ăn gì để em mua về, đến lúc đó em đút anh ăn, được không?”
“Vợ ơi, anh chỉ muốn ăn em, anh khó chịu chết được!” Cận Văn Lễ buồn rười rượi vô cùng u sầu.
Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng đáng thương này của anh cũng sinh lòng thương xót, hôn Cận Văn Lễ một cái thật mạnh rồi mới nói nhỏ: “Hay là tối, giống như lần trước em ở…Ở trên?”
Cận Văn Lễ ngồi trên giường miệng đã sắp toét đến mang tai: “Em nói thật sao, vợ ơi em đừng lừa anh, anh đã đủ khổ rồi, em không thể cả hai mẹ con đều ức hiếp anh đâu đấy!”
Diệp Thủy Thanh mím môi cười cũng không trả lời, ra ngoài giặt đồ.
Thế là cả ngày Cận Văn Lễ ôm con gái mình rất vui vẻ, thấy Thẩm Hạo chạy qua thị lại hỏi cậu bé chuyện có muốn làm con trai nuôi của mình không.
“Chú, chú nói xem Náo Náo lớn lên có thể xinh đẹp chút không?” Thẩm Hạo nhìn chăm chăm vào Náo Náo trong lòng Cận Văn Lễ, cảm thấy không có chỗ nào đẹp.
“Không cần lớn, cháu xem kẻ mắt của con bé dài cỡ nào, chắc chắn mắt rất to, thêm mấy hôm nữa là có thể ra dáng rồi.”
“Thật ạ?” Thẩm Hạo không tin.
“Chú lừa cháu được sao? Sau này Náo Náo chắc chắn là một cô gái đẹp!” Cận Văn Lễ ý đồ thuyết phục Thẩm Hạo tin mình.
Thẩm Hạo do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: “Vậy cháu sẽ tin chú.”
“Chuyện này liên quan gì đến cháu?” Nói cả buổi Cận Văn Lễ mới phản ứng lại.
Con mắt lớn đen láy của Thẩm Hạo cứ nhìn Cận Văn Lễ: “Chú, cháu không nhận chú làm cha nuôi nữa, nếu chú đã nói tương lai Náo Náo chắc chắn có thể xinh đẹp, vậy sau này cháu lấy em ấy. Cháu dẫn em ấy đi chơi, tiền tiêu vặt bố cho cháu tiêu bây giờ cháu bắt đầu tích góp, sau này mua đồ ngon cho Náo Náo.”
Cận Văn Lễ nổi nóng: “Chú nói muốn gả Náo Náo cho cháu khi nào, con gái của chú vừa sinh ra sao lại thành vợ cháu rồi!”
Thẩm Hạo nghiêng đầu cảm thấy Cận Văn Lễ không nói lý lẽ: “Chú, chú không cần tức giận, cháu lấy Náo Náo thì chẳng phải cũng gọi chú là bố sao? Thật ra cũng giống với nhận bố nuôi, năm sau cháu đi học rồi, đến lúc đó cháu còn có thể dạy Náo Náo viết chữ nữa!” Nói xong thì nhìn Náo Náo vẫn đang ngủ say rồi xoay người bỏ chạy.
Cận Văn Lễ sững sờ tức giận tại chỗ, con gái mình cứ để cho thằng nhóc sáu tuổi lợi dụng như vậy, anh không tức được sao!
Đến tối Cận Văn Lễ ôm Náo Náo cũng không ăn được mấy miếng cơm đã chạy về phòng bắt đầu dỗ con bé ngủ, đợi Diệp Thủy Thanh dọn dẹp xong quay lại thì thấy anh đã nằm yên trên giường, Náo Náo nằm bò đang ngủ say trước ngực anh.
“Vợ ơi, mau lên đi.” Cận Văn Lễ nhỏ giọng hối thúc Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cởi qu@n áo bên ngoài rồi lên giường, nhưng lại ngại ngùng không tự nhiên: “Hay là chịu đựng thêm đi, con còn ở đây, xấu hổ lắm.”
“Cái này có gì đâu, chẳng phải Náo Náo đã ngủ rồi sao. Vợ ơi, anh xin em đấy, tiếp tục như vậy nữa chắc chắn anh sẽ ngộp đến phát bệnh mất. Sau này nếu anh không ổn, em phải làm sao?” Cận Văn Lễ gấp đến độ muốn ngồi dậy, nhưng lại sợ làm con gái giật mình thức giấc, chỉ đành van xin khổ sở.
Diệp Thủy Thanh thở dài nói: “Vậy được thôi.” Nói rồi cởi qu@n đùi của Cận Văn Lễ, sau đó tự ngồi lên.
“Này, đợi đã! Vợ ơi, chắc em sẽ không muốn lên thẳng như vậy chứ?”
“Thế phải làm sao?” Diệp Thủy Thanh khó hiểu hỏi Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ bất lực: “Vợ ơi, tốt xấu gì em cũng phải hôn anh, sờ anh một cái chứ, trực tiếp như vậy làm sao anh có cảm giác, đơn giản quá rồi nhỉ?”
“Một người đàn ông như anh đâu ra lắm chuyện vậy!”
Mặc dù Diệp Thủy Thanh nói vậy nhưng vẫn trở lại bên cạnh Cận Văn Lễ theo như anh nói, cẩn thận tránh con gái rồi hôn lên môi anh.
Cận Văn Lễ rên một tiếng hưởng thụ, không ngừng đuổi theo cái lưỡi mềm nhũn của Diệp Thủy Thanh, hôn đắm đuối cho thỏa mãn rồi mới buông ra, rồi lại để Diệp Thủy Thanh hôn lên người mình.
Bởi vì Náo Náo nằm trước ngực Cận Văn Lễ, cho nên Diệp Thủy Thanh chỉ đành hôn eo, bụng, sau đó dần dần xuống dưới, khiêu khích như có như không, Cận Văn Lễ phấn khích đến nổi hai chân đạp loạn: “Vợ ơi, mau! Mau để anh vào!”
Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy nóng hầm hập, thế là sau khi ngồi thẳng thì nâng người lên, thử tìm vị trí mấy lần rồi mới từ từ ngồi xuống, mặc dù có hơi đau, nhưng thoáng chốc cảm giác này đã qua đi.
Bởi vì kinh nghiệm phẫu thuật kiếp trước, Diệp Thủy Thanh biết thời kỳ này động tác của mình không thể quá mãnh liệt, chỉ đành chậm rãi lên xuống, chọc cho miệng Cận Văn Lễ khẽ rên đòi sống đòi chết: “Vợ ơi, em không nhanh chút được sao, cả lòng muốn chết anh cũng có rồi này!”
“Anh ngậm miệng lại cho em, em có thể hầu hạ anh đã là không tệ rồi, cơ thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn em dám tùy tiện giày vò sao?” Diệp Thủy Thanh chuyển động nhẹ nhàng qua lại, đồng thời cũng gợi tình không ngừng thở gấp, cảm giác sau khi mình sinh con xong thì cơ thể đã trở nên nhạy cảm.
Cận Văn Lễ nghe xong thì cũng không năn nỉ Diệp Thủy Thanh tăng tốc nữa, mà bản thân nén giận gắng sức vươn lên: “Không nhanh được thì thôi vậy, áo trong của em có phải nên cởi ra không, cũng phải để anh nhìn cho đã mắt chứ?”
Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ ôm con gái, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này trở nên gợi cảm đến lạ thường, cảnh tượng như vậy cũng khiến cô rất thích thú, thế là thuận tay cởi áo trong của mình, cứ như vậy cảm giác nặng nề c ăng trướng trước ngực lại khiến cô không chịu nổi, vội vàng lấy tay kéo giữ xoa dịu cơn đau.
Cận Văn Lễ bị cảnh trước mắt k1ch thích đến nổi đôi mắt liền trợn to, siết cơ thể dùng sức đẩy lên, hồi lâu thì nhíu mày nói: “Vợ ơi, anh không ổn rồi!”
Cùng lúc đó Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy dưới thân ướt một mảng, biết Cận Văn Lễ xong chuyện rồi liền đứng dậy tách ra, cũng không màng tới lau chùi, ngồi dựa bên tường nhắm mắt để làm dịu nhịp tim đập quá nhanh của mình.
Lúc này Cận Văn Lễ cũng ngồi dậy, ôm con ngồi xổm trước mặt Diệp Thủy Thanh nhìn chăm chú vào ngực cô, sau đó giơ tay nắm, rồi xoa nhẹ một bên mấy cái, lập tức cúi đầu hôn lên.
Diệp Thủy Thanh giật mình, trừng mắt muốn đẩy Cận Văn Lễ ra, nhưng lại mềm nhũn thân thể vì cảm giác đau nhói tê ngứa như chạm điện ấy cùng với cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập mạnh, đổi thành ôm thẳng lấy đầu Cận Văn Lễ, khẽ rên một cách thoải mái.
“Vợ ơi, hay là sau này anh với con gái một người một bên được rồi.” Không dễ gì Cận Văn Lễ mới đỡ thèm, cuối cùng cũng chịu buông Diệp Thủy Thanh ra, nhưng miệng vẫn nói chuyện không đứng đắn.
“Khốn khiếp, mau ôm con ngủ đi, em mệt rồi.”
“Em vậy là dùng xong thì đá anh đi à, anh ôm con, ai ôm anh đây!” Cận Văn Lễ oán trách, nhưng mặt lại cười thích thú, nhìn cô ngủ một cách mệt mỏi, mình thì tựa vào chăn nửa nằm rồi cũng ngủ thiếp đi.
Qua mấy ngày Diệp Thủy Thanh bắt đầu sắp xếp về thăm nhà mẹ, một là sau khi chị cả sinh con mình vẫn chưa đến thăm, hai là thấy Hoàng Kim Hoa cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó nhà họ Cận lại bận rộn, vậy chi bằng cô trốn ra ngoài có thể thanh tịnh chút.
Cận Văn Lễ cũng tán thành, thế là ôm con cùng Diệp Thủy Thanh lên phố mua không ít đồ, lúc trở về thì đúng lúc gặp Cận Văn Nghiệp ra ngoài.
Cận Văn Nghiệp nhìn đồ hai người cầm, cười giả tạo nói: “Thằng út, mua không ít nhỉ, những thứ này dù là anh ba của em cũng chưa chắc có thể nỡ chi số tiền này, đang làm giàu ở đâu thế?”
“Có không ít món là vừa nãy bạn bè gửi tới, những thứ này em và Diệp Thủy Thanh cũng không nỡ ăn, lần này chẳng phải về nhà mẹ cùng cô ấy sao, chi bằng cầm qua thì cũng có thể diện, anh ba định đi đâu thế?” Cận Văn Lễ cười không muốn nói nhiều với Cận Văn Nghiệp.
“Anh đến nhà chị cả báo tin vui. Anh nói nè thằng út, em vậy là không đúng rồi, em dâu về nhà mẹ đó là chuyện lúc nào cũng được, cũng không phải em không biết chị ba của em sắp sinh, đến lúc đó bố mẹ phải chăm sóc Kim Hoa với em bé, gần đây anh hai lại không thường về nhà, chị hai cũng chăm con của mình, Cận Phúc thì chỉ mong hai đứa có thể trông giúp mấy hôm, sao hai đứa lại đột nhiên chọn về nhà mẹ vào lúc này, không phải là cố ý tránh né chuyện này chứ?”
Diệp Thủy Thanh thấy một con mắt của Cận Văn Nghiệp nhìn mình chăm chăm, một mắt còn lại thì liếc xéo rất gay gắt không biết đang nhìn đi đâu, trong lòng liền thấy chán ghét, lại nghe anh ta nói xong thì trong lòng liền tức giận, rũ mắt suy nghĩ rồi mỉm cười: “Câu này của anh ba nói không có lý lắm, phải nói là thật ra thời gian em và Văn Lễ chăm sóc Cận Phúc còn nhiều hơn anh, bình thường anh ba bận rộn không thấy bóng dáng, em với Văn Lễ giúp chị ba bồng Cận Phúc phơi nắng đút ăn, vệ sinh tiêu tiểu cũng không ít. Em về nhà mẹ là vì vừa hay em đã ở cữ xong, chị cả của em cũng sinh con xong một thời gian rồi, người làm cô như em vẫn chưa đến thăm cháu một lần! Theo lý anh là anh trai, em không nên nói nhiều, nhưng không nói thì tức giận trong lòng, em nhớ ban đầu nhà mẹ của chị ba đều đòi đánh đòi giết muốn giữ em bé, còn nói mặc kệ em bé tốt hay xấu họ đều phụ trách nuôi dưỡng, vậy sao sau khi Cận Phúc sinh ra không thấy nhà họ Hoàng bọn họ có một ai đến phụ trách vậy? Dù anh có trách cũng không thể trách bố mẹ với anh em của mình, chuyện là do anh làm, nhân quả là do mình trồng, em thấy anh vẫn nên đến nhà họ Hoàng xin cứu binh đi!” Nói xong thì đẩy thẳng cửa vào nhà không quan tâm Cận Văn Nghiệp.
Cận Văn Lễ cũng không để ý đến Cận Văn Nghiệp bị Diệp Thủy Thanh chọc tức đến nổi không ngừng chớp mắt, đi theo vào nhà.
“Vợ ơi, cái miệng của em ngày càng lợi hại đấy!”
“Vốn dĩ là vậy, em thấy thằng bé Cận Phúc đáng thương mới giúp trông chừng, chứ không phải nhắm vào anh ba của anh, anh ta thì hay rồi còn lên mặt nữa. Đúng rồi, anh ta đến nhà chị cả của anh làm gì thế, báo tin mừng gì?” Con gái lớn của nhà họ Cận –