Diệp Thủy Thanh nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được chuyện gì, không nhịn được liền hỏi người bên cạnh: “Chuyện gì thế?”
Người kia cũng không trả lời thẳng: “Con trai thứ hai của nhà họ Cận lại đánh nhau với vợ cậu ta rồi.”
Thì ra là chuyện này, Diệp Thủy Thanh nghe xong thì không tò mò, cảm thấy những hàng xóm này cũng quá ngạc nhiên rồi: “Chẳng phải bọn họ thường đánh nhau sao, có gì mà đáng xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không biết, lần nào đánh cũng không náo nhiệt như lần này, con hồ ly tinh mà Cận Văn Bách tìm ở ngoài đã từ từ bước vào sống trong nhà họ Cận rồi, vợ cậu ta cầm dao gọt trái cây muốn chém chết hai người bọn họ!”
Cái gì! Cận Văn Bách lại để Hồ Mỹ Nghiên kia chuyển qua sao? Chuyện này cũng chẳng ra làm sao, mà nói thế nào thì trong nhà cũng có vợ, còn có con, bản thân anh ấy không chê mất mặt, sao không nghĩ xem cả nhà họ Cận đều mất mặt theo anh ấy không ngẩng đầu lên được chứ!
Người kia thấy sau khi mình nói xong thì người phía sau không có phản ứng liền quay đầu lại nhìn, vừa thấy là Diệp Thủy Thanh ôm con, phía sau còn có Cận Văn Lễ đứng đó thì lập tức le lưỡi chạy sang bên cạnh đứng, tiện thể đẩy người bên cạnh, đợi sau khi mọi người đều phát hiện Cận Văn Lễ thì tự động nhường đường để bọn họ qua.
Cận Văn Lễ nhìn ra được Diệp Thủy Thanh không vui, trong lòng cũng tức giận đến luống cuống, đang lúc nghĩ xem nên làm gì thì nghe thấy tiếng chửi bới từ xa đến gần truyền tới.
“Cận Văn Bách tên khốn nhà anh, sao anh không chết ở ngoài đi! Còn dám dẫn còn đàn bà hư hỏng này với thứ tạp chủng cô ta sinh ra chạy đến nhà tôi sống! Tôi chém chết đôi gian phu dâm phụ các người!” Trịnh Quốc Phương giơ dao gọt trái cây trong tay lên vừa hét vừa đuổi theo Cận Văn Bách và Hồ Mỹ Nghiên trước mặt.
Người xung quanh lập tức tránh sang bên cạnh một chút, Diệp Thủy Thanh cũng ôm con tránh ra thật xa.
“Chị hai, chị làm gì đó, mau bỏ dao xuống!” Cận Văn Lễ cản Trịnh Quốc Phương lại giật lấy con dao trong tay chị ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu tiên Trịnh Quốc Phương sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn người cản mình là Cận Văn Lễ thì lập tức ngồi xuống đất vỗ đùi khóc lớn: “Chú út à, em phải làm chủ cho chị hai! Anh hai của em không phải người mà, nhân lúc chị dẫn cháu của em về nhà thì lén lút đưa con hồ ly tinh không biết xấu hổ với cái thứ tạp chủng kia về nhà, chuyện này bảo người ta làm sao mà sống đây, hu hu…! Chị không sống nữa, chị thà chém chết hai người họ rồi đền mạng cho bọn họ!”
“Chị hai, bây giờ ai đang trông Cận Thăng?” Cận Văn Lễ sợ Trịnh Quốc Phương đang tức giận không có chừng mực lại làm con bị thương.
“Đang ở trong phòng bố mẹ, chú út này, nếu em không giúp chị hai thì em tránh ra, tự chị liều mạng với bọn họ!”
“Chị hai, chị đứng dậy trước, về phòng coi con rồi đợi đi.” Cận Văn Lễ không nói nhiều, chỉ bảo Trịnh Quốc Phương trở về trước.
Trịnh Quốc Phương còn định nói chuyện, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của Cận Văn Lễ thì không dám lên tiếng nữa, bò dậy từ dưới đất phun nước bọt về phía Cận Văn Bách và Hồ Mỹ Nghiên rồi mới quay về.
Cận Văn Lễ đợi sau khi Trịnh Quốc Phương đi rồi thì xoay người nhìn sang hai người còn lại, nhướng mày lên: “Anh hai, có phải anh điên rồi không! Trong nhà có vợ con anh còn ra ngoài làm bậy, bây giờ lại còn dẫn người về nhà, vợ con mình anh chăm sóc tốt chưa mà đã thay người khác nuôi gia đình rồi? Rốt cuộc anh nghĩ thế nào hôm nay nói thẳng ra cho em, đừng đợi đến lúc em đánh gãy hai chân của anh thì hối hận cũng không kịp!”
Cận Văn Bách lùi về sau theo bản năng, lúc này Hồ Mỹ Nghiên lại không sợ, mà đứng trước mặt Cận Văn Lễ: “Chú út, cậu nói như vậy là không đúng rồi, có nói thế nào thì Văn Bách cũng là anh hai của cậu, cũng không phải trước đây chúng ta chưa từng qua lại, cậu cũng không thể không phân biệt trong ngoài được!”
Cận Văn Lễ cũng không nhìn thẳng vào Hồ Mỹ Nghiên, chỉ cười lạnh lùng nói: “Chú út là cái chị có thể gọi sao? Trước đây tôi chịu ngồi một bàn ăn cơm với chị, là muốn khuyên Cận Văn Bách đừng làm bậy, chị có thân phận gì mà đứng đây nói chuyện với tôi? Chị có tư cách gì mà bàn chuyện phân biệt trong ngoài với tôi? Chị với anh hai đều không biết xấu hổ, lẽ nào còn muốn để con trai chị không ngẩng đầu lên nổi theo chị hay sao? Bị gọi là tạp chủng dễ nghe như vậy à?”
Hàng loại lời chất vấn của Cận Văn Lễ khiến Hồ Mỹ Nghiên tái mặt, miệng lẩm bẩm không nói nên lời, người xung quanh cũng hùa theo nói hay, đồng thời cũng hiểu nhà họ Cận không phải đều là người hồ đồ, hai vợ chồng già họ Cận không quản được con trai, ít nhất thì hai vợ chồng Cận Văn Lễ vẫn rất hiểu chuyện, cũng có thể quản.
“Thằng út, lần này là anh hồ đồ rồi chắc chắn không có lần sau, em đừng giận.” Cận Văn Bách vội nói lời mềm mỏng, lần trước chỗ bị rách trên đầu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, anh ấy không muốn bị gãy chân nữa, sau này cũng không thể nghe Hồ Mỹ Nghiên xúi giục khóc lóc dẫn cô ta về nhà nữa.
“Cuộc sống là của mình, anh đừng để đến cuối cùng tạo nên kết quả già không nơi nương tựa!” Rõ ràng Hồ Mỹ Nghiên có ý h@m muốn tiền của anh hai mình mà bản thân anh ấy lại không nhìn ra, chuyện này cũng không ai có cách.
Cận Văn Lễ nói xong thì không quan tâm đ ến Cận Văn Bách nữa, mà đẩy xe máy cùng về nhà với Diệp Thủy Thanh.
“Vợ ơi, đừng giận, anh đã nói bọn họ rồi.”
“Chủ yếu là em sợ sau này con bị ảnh hưởng, mấy anh em các anh không ai bình thường.”
“Đừng có gộp anh chung với bọn họ, anh nghe lời nhất đấy!” Cận Văn Lễ cười đùa ôm Diệp Thủy Thanh hôn một cái.
“Nếu không phải gặp em thì anh cũng sẽ học thói xấu thôi, mau đem đồ mua được đến phòng bố mẹ anh đi, cũng để bố mẹ nhìn con chút.”
Sau đó Diệp Thủy Thanh cùng Cận Văn Lễ sang phía Đông Tú Vân nói chuyện hồi lâu, an ủi hai vợ chồng già cả buổi rồi mới về.
Sau đó mỗi ngày hai người đều đưa Náo Náo đến nhà họ Diệp trước, tiếp đó lại cùng nhau đến trường, tan học Cận Văn Lễ đến xưởng dây kéo, Diệp Thủy Thanh thì đến tiệm sách giúp đỡ trước, đợi thời gian gần đến lại về nhà mẹ mình đón con, cuộc sống trôi qua cũng đầy mỹ mãn.
Sỡ dĩ cô phải đến tiệm sách cũng là bọn người Thẩm Chấn Sơn thật sự quá bận, loại sách bây giờ quá nhiều, người cần hàng thì mỗi ngày đều xếp hàng dài, cho nên đã không để ý tới bán lẻ mà đổi thành chỉ nhận khách bán sỉ, nói theo cách của Thẩm Chấn Sơn thì chỉ mỗi việc đếm tiền thôi cũng có thể mệt đến nổi làm người ta không ngóc đầu lên được.
Tài sản của Diệp Thủy Thanh đang tích góp nhanh chóng, đặc biệt là sau khi Trịnh Duy Tân quay tác phẩm của Bảo Gia Minh thành phim, lấy được giải thưởng nhỏ không nổi tiếng lắm ở nước ngoài, về đến trong nước thì dường như trở thành chuyện quan trọng, các tờ báo lớn và truyền thông tin tức đều dốc hết sức đưa tin Trịnh Duy Tân làm thế nào giành được vẻ vang cho nước nhà, không ngừng phân tích ý nghĩa lớn lao của giải thưởng lần này, mà Bảo Gia Minh thân là tác giả và tác phẩm của anh cũng được truyền đi vô cùng kỳ diệu, bán hết cả nước khiến Diệp Thủy Thanh bình thường ngoài đi học thì chỉ trốn làm chút việc đếm tiền, bởi vì người xin mình bán sách thật sự quá nhiều.
“Vợ ơi, xưởng dây kéo kia của anh đã bắt đầu có lợi nhuận rồi, sao vẫn không đuổi kịp tốc độ kiếm tiền của em thế?” Cận Văn Lễ nhìn trên giường chất đầy tiền thì không khỏi than thở, hôm nay chủ nhật hiếm khi hai người không đi đâu chỉ ở nhà trông con.
“Không thuộc từ đơn thì anh qua đếm tiền, tay của em đã sắp vọp bẻ rồi.”
“Anh thích làm việc này, vợ ơi em nghỉ ngơi đi để anh đếm cho!”
Cận Văn Lễ để sách xuống lập tức đi qua bắt đầu đếm tiền, sau đó lại nói: “Anh thấy bây giờ dù là tiệm sách của em hay là xưởng của anh thì chỗ cũng không đủ dùng, cứ thuê kho của nhà xuất bản cũng không phải vấn đề, anh vẫn luôn nghĩ cách xây rộng xưởng, vừa hay có thể xây mấy kho để sách cho em, em thấy sao?”
“Xây ở đâu, tổng cộng phải dùng bao nhiêu tiền?”
“Anh muốn kiếm miếng đất cạnh thành phố, phía bắc đều là