Diệp Thủy Thanh không biết làm sao, mặc dù bây giờ chợ ở đường Tân An có thể xây dựng hay không thì không ảnh hưởng gì mấy với cô, bởi vì mình còn có tiệm sách với 300 mẫu đất lợi ích ở xưởng dây kéo của Cận Văn Lễ cũng rất tốt, nhưng trái tim mình vẫn không buông xuống được.
Điều cô lo lắng là nếu chợ bên đường Tân An xảy ra thay đổi, vậy những nơi khác có xuất hiện bất ngờ hay không đây, mặc dù mình sống lại, mong muốn cố gắng thay đổi vận mệnh kiếp trước, bây giờ đối diện với cuộc đời hoàn toàn mới cô lại không có bất kỳ năng lực dự báo nào.
“Vợ à, em khoan hãy vội, đợi ngày mai anh đến phía đường Tân An hỏi thăm xem, không xây thì không xây nữa, dù sao nhà chúng ta bây giờ cũng không trông vào cái sạp đó để ăn, giờ đã xây hai năm mới nói không đủ vốn, thật sự biết đùa giỡn người khác mà, nếu để nhà một người bình thường bỏ vào bảy nghìn tệ thì còn sống kiểu gì chứ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Chấn Sơn cũng khuyên: “Em dâu, Văn Lễ nói đúng đó, anh sốt ruột là vì vẫn muốn trông vào sạp đó xây xong, có thể làm chút gì đó trả tiền cho hai người, thật ra hai vợ chồng em làm gì để ý tiền người khác chứ.”
“Em không sao, chỉ là vừa nghe tin tức này thì bị dọa giật mình, anh Thẩm cũng không cần vội, khi nào có tiền thì khi đó trả, bọn em về nhà trước.” Có lo lắng thế nào đi nữa thì chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, thuận theo tự nhiên mà đối mặt vậy.
Chào hỏi Thẩm Chấn Sơn xong, Cận Văn Lễ ôm con về nhà cùng Diệp Thủy Thanh.
“Đúng rồi, Văn Lễ này, hai hôm trước có người đến tìm em, con trai anh đã gặp, nói là em đến vùng khác rồi, người đó bảo sau khi em về thì tìm cậu ấy, gọi là gì nhỉ, anh nhớ xem...., Dương Lạc! Đúng, là Dương Lạc!”
Cận Văn Lễ nghe cái tên Dương Lạc thì nhìn thẳng vào Diệp Thủy Thanh, Dương Lạc về rồi? Tính ra thì Dương Lạc ra nước ngoài đã hơn hai năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
“Khi nào anh đi gặp Dương Lạc?” Bởi vì chuyện của Dương Lạc, Diệp Thủy Thanh tạm thời không quan tâm đ ến chợ bên phía đường Tân An nữa.
“Ngày mai đi, chuyện đường Tân An tạm để phía sau, hơn nữa cũng không phải chuyện gấp là có thể giải quyết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, nhưng chuyện Dương Lạc trở về có cần nói với Lý Như không, em cảm thấy bây giờ cô ấy qua lại với Trịnh Duy Tân vẫn ổn.”
Từ sau khi Trịnh Duy Tân lấy được giải thưởng nước ngoài, rồi lại quay một bộ phim, phản ứng cũng không tệ, dần dần có xu hướng phát triển theo hướng đạo diễn nổi tiếng, hơn nữa người cũng gan dạ hơn trước rất nhiều, ít nhất có thể lấy dũng khí hẹn Lý Như đi dạo công viên, xem phim gì gì đó, đương nhiên toàn bộ đều hẹn với danh nghĩa bạn bè và bàn kịch bản, nhưng cũng coi như có tiến bộ.
Mà tuy rằng trước nay Lý Như chưa từng nhắc đến chuyện hẹn hò, cũng không từ chối Trịnh Duy Tân, nhìn bộ dạng hai người nếu thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể ngầm hiểu nước chảy thành sông rồi, mà Dương Lạc lại trở về vào lúc này, rốt cuộc mình nên làm thế nào đây, Diệp Thủy Thanh vô cùng khó xử.
“Khoan hẵng nói với cô ấy, xem xem tình hình rồi nói sau.” Cận Văn Lễ đưa ra ý kiến, Diệp Thủy Thanh gật đầu đồng ý.
Cả nhà ba người đều đã mệt lã, Diệp Thủy Thanh tắm rửa cho con gái, bản thân cũng lau người, rồi lại lấy nước cho Cận Văn Lễ, sau khi đã tắm xong thì cả nhà ba người thoải mái nằm trên giường ngủ.
Ngủ một giấc thật say, Diệp Thủy Thanh bị con gái đánh thức.
“Mẹ ơi, con đói.”
Diệp Thủy Thanh nhìn đồng hồ đã chín giờ tối rồi, thế là đá Cận Văn Lễ bên cạnh.
Cận Văn Lễ dụi mắt ngáp một cái rồi hỏi: “Sao thế?”
“Con gái của anh đói rồi, em cũng đói rồi.”
“Đói rồi à? Vậy anh đi nấu cơm, giờ đã chín giờ hơn rồi, hay là nấu mấy gói mì san xianyi được rồi, bỏ vào trong ba quả trứng gà, anh thái thêm mấy miếng thịt bò muối mua về nữa, em thấy được không?” Cận Văn Lễ vừa nghe vợ với con đều đói thì vội từ trên giường bò dậy.
“Ăn mì, bố ơi, con muốn ăn mì.” Náo Náo trở mình cũng bò dậy theo, ồn ào đòi ăn mì.
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Nghe anh nói thì càng đói thêm, mau đi đi.”
“Được thôi, mười phút là xong ngay, giờ đi nấu mì cho vợ với con gái của anh đây.” Cận Văn Lễ cười ha ha bước xuống đất, khoác áo vào đến phòng bếp.
Diệp Thủy Thanh đứng dậy đặt bàn ngay ngắn, không lâu sau thì Cận Văn Lễ mang một cái nồi vào, để mì lên bàn rồi lấy bát đũa, múc cho Diệp Thủy Thanh và Náo Náo mỗi người một bát, cuối cùng mới múc cho mình.
“Thơm thật!” Diệp Thủy Thanh gắp miếng thịt bò muối cho vào miệng, vừa nhai vừa khen.
“Đương nhiên, thứ có đơn giản đi nữa vào tay anh thì mùi vị cũng khác biệt, con gái há miệng nào, bố đút con miếng thịt nè.” Cận Văn Lễ cười hì hì đút Náo Náo ăn mấy miếng, Diệp Thủy Thanh muốn nhận lấy mà anh không cho, bảo Diệp Thủy Thanh chỉ cần ăn cái của mình, nói là bản thân anh không đói lắm.
“Vết sưng trên người anh khi nào lặn xuống được vậy?” Diệp Thủy Thanh biết Cận Văn Lễ muốn để mình ăn trước, trong lòng ấm áp nên cũng không khách sáo với anh, rồi lại nhìn trên chân và cánh tay anh đều là vết sưng do bị muỗi đốt lúc ở khách sạn thì cảm thấy đau lòng.
“Khi nào lặn thì lúc đó tính, cũng đâu làm lỡ việc, bị cắn vì vợ và con gái của anh thì anh rất vinh dự, không cần lo cho anh, mau ăn đi. Con gái, sức ăn của con nhiều hơn trông thấy rồi đấy, sao vóc người lại không thấy cao thế?”
Náo Náo nghe vậy thì không vui, miệng cũng trề ra: “Bố xấu, nói con mập, xấu giống cô giáo Mã!”
“Nói chuyện kiểu gì thế, cô giáo Mã cũng vì tốt cho con, sao lại là xấu chứ? Bố con tốt với con cỡ nào, con còn nói bố xấu, muốn ăn đòn à phải không!” Diệp Thủy Thanh nghiêm mặt.
Náo Náo lập tức buông đũa xuống, một tay che miệng một tay che mông mình, nói với giọng buồn bực: “Con nói sai rồi, mẹ đừng đánh con, con mập, biệt hiệu của con là bé mập.”
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới dịu giọng: “Con có biệt hiệu này à? Vậy vừa hay, ngày mai mẹ thêu hai chữ này lên chăn ngủ trưa cho con, đỡ phải cứ lẫn lộn với bạn khác.”
Náo Náo bĩu môi nhìn Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ xua tay tỏ ý mình cũng không dám nói chuyện, Náo Náo cúi đầu tự cầm cái muỗng