Diệp Thủy Thanh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không thể hiểu phát triển của sự việc, một cô bác sĩ trẻ có gia thế bối cảnh tốt như thế sao lại dính dáng quan hệ với một chủ thầu như Cận Văn Bách chứ!
“Hôm nay cô ta đến muốn làm gì?” Chắc không phải muốn bảo Cận Văn Bách ly hôn chứ, vậy thì đúng là lật đổ quan niệm tư tưởng của mình quá rồi.
“Vẫn chưa rõ nữa, chị hai anh vẫn luôn ầm ĩ ở đó, người khác cũng không nói được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người cúi đầu đứng trong sân, cũng không biết chuyện hôm nay sẽ ầm ĩ đến khi nào.
“Chú, thím út, hai người đều ở nhà ạ.”
“Anh Tiểu Hạo, em đói rồi, em đến nhà các anh ăn cơm nhé.”
Ơ! Con bé nè chỉ biết có ăn cũng không khách sáo, Diệp Thủy Thanh nhìn Náo Náo nhào đến trước mặt Thẩm Hạo thì vừa tức giận, vừa buồn cười.
“Tay em còn đau không? Bố anh đã nấu thịt kho tàu, chừa cho em một bát, đi thôi, ăn cơm xong còn có thể cho em xem ti vi một lát!”
“Em muốn ăn thịt kho tàu, em muốn xem ti vi, mau đi thôi anh Tiểu Hạo, tám giờ rồi đưa em về.” Náo Náo kéo tay Thẩm Hạo dẫn cậu bé ra ngoài.
“Con đừng về, ở bên đó luôn cho rồi.” Diệp Thủy Thanh tức giận nói ở phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tốt quá rồi, anh Tiểu Hạo ơi em có thể chơi với anh đến tối luôn đấy!”
“Trái tim của con gái anh sao lớn như vậy? Lời tốt xấu gì cũng không nghe ra được.” Diệp Thủy Thanh lườm Cận Văn Lễ.
“Sao lại không phân ra được, con bé thích nghe, có câu nào hợp ý con mà con nghe không hiểu đâu? Đầu óc con gái anh lanh lợi đấy chứ!” Cận Văn Lễ rất đắc ý.
“Thím út, cháu cũng muốn đến nhà anh Tiểu Hạo.”
Diệp Thủy Thanh cúi đầu thấy Cận Luy nói chuyện thì mỉm cười: “Được chứ, chị với anh Tiểu Hạo của cháu đi phía trước vẫn chưa xa, mau đi đi.” Đứa bé Cận Luy này trông giống người nhà họ Cận nhất, cũng tính là xinh xắn, mạnh mẽ hơn Hoàng Kim Hoa nhiều, cũng rất hiểu chuyện.
“Đi thôi, chúng ta cũng vào trong đi, tốt xấu gì cũng có thể khuyên một chút.” Đợi cháu gái của mình cũng ra khỏi sân, Cận Văn Lễ lại kề vai Diệp Thủy Thanh trở lại phòng.
Sau khi Diệp Thủy Thanh vào phòng thì thấy Trịnh Quốc Phương vẫn đang kêu khóc, người khác đều đang bận khuyên chị ta, thế là cứ cố ý lớn tiếng với hai mẹ con đứng bên cửa sổ.
Dáng người phụ nữ kia rất thon thả, người rất trắng trông cũng không tệ, đứa con lặng lẽ đứng bên cạnh cô ta giống như căn bản không bị cơn tức giận của Trịnh Quốc Phương dọa sợ, biểu hiện ra vẻ trưởng thành vượt xa tuổi tác.
“Không thể sống cuộc sống này tiếp nữa, Cận Văn Bách anh nói xem anh có còn là người không hả, Hồ Mỹ Nghiên còn chưa xong, bây giờ hay rồi dã chủng thật sự đã đến, hôm nay nhà họ Cận các người không cho tôi một câu trả lời thì ai cũng đừng hòng yên ổn! Không đuổi bọn họ đi thì sau này đừng hòng bảo Cận Thăng nhận các người, tôi dẫn con về nhà mẹ sống!” Trịnh Quốc Phương hét xong thì lại bắt đầu khóc lớn.
Hai vợ chồng Cận Quan Tường sớm đã không biết làm sao, nhìn bộ dạng của con trai thứ hai thì đứa bé này chắc chắn là cháu gái nhà họ Cận không sai đi đâu được, chuyện này làm sao mà nói rõ đây, cháu trai cháu gái đứa nào cũng không thể không nhận được! Cho nên chỉ đành nhận mặc cho Trịnh Quốc Phương ầm ĩ, nhưng lại không nghĩ ra được cách gì.
“Cô nói xong chưa?” Lưu Sở Thanh vẫn luôn im lặng không nói cuối cùng cũng lên tiếng.
Trịnh Quốc Phương sững sờ, sau đó lập tức phản kích: “Một kẻ thứ ba như cô có tư cách gì nói chuyện với tôi, đây là nhà tôi, tôi muốn thế nào thì thế đó!”
Lưu Sở Thanh cũng không tức giận: “Cô không cần phải kích động như vậy, nhìn tuổi tác của đứa nhỏ cũng biết đến trước đến sau, ban đầu nếu tôi muốn kết hôn với Cận Văn Bách thì hôm nay tuyệt đối không đến lượt cô ở đây khóc lóc. Tôi sinh đứa bé anh ấy cũng không biết, hôm nay tôi đến cũng không phải là muốn phá hoại gia đình cô, cho nên không cần ầm ĩ khó coi như vậy.”
Trịnh Quốc Phương vừa nghe đối phương không phải đến đòi danh phận thì hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ cô ta muốn vứt đứa bé lại hoặc là đến đòi tiền thì lại càng bất an.
Lúc này Lưu Sở Thanh đã xoay người nhìn sang hai vợ chồng Cận Quan Tường, mỉm cười nói một cách rất lịch sự: “Gây phiền phức cho gia đình hai bác rồi, cháu và Cận Văn Bách quen nhau lúc trường xây dựng tòa dạy học, khi ấy cháu còn trẻ mà mối quan hệ với bố mẹ cũng khá nghiêm ngặt, mặc dù có yếu tố giận dỗi nhưng trước nay chưa từng hối hận vì đã sinh đứa bé này, cháu đặt tên cho con là Cận Tĩnh, lần này đến chủ yếu là muốn để con bé biết bố và ông bà nội của mình trông thế nào, cũng dễ để lại ấn tượng, qua mấy ngày nữa cháu muốn đưa con bé sang Singapore định cư, cháu cũng không muốn giấu giấu giếm giếm con bé rồi đưa đi.”
Lưu Sở Thanh nói xong thì đẩy cô bé lên phía trước, đứa bé đó thật sự rất nghe lời, lần lượt cúi chào Cận Quan Tường, Đồng Tú Vân và Cận Văn Bách, rồi lại chào hỏi một tiếng: “Thưa ông bà nội ạ, thưa bố ạ.”
“Tĩnh Tĩnh, sau này có cơ hội quay về phải đến thăm người lớn, biết chưa?”
“Biết ạ, cháu nhất định sẽ về.”
Đồng Tú Vân đỏ mắt hỏi: “Tại sao phải đến nơi xa như vậy?”
Lưu Sở Thanh mỉm cười: “Trong nước không thích hợp với mẹ đơn thân như cháu sống, sang bên đó cũng tốt với con bé. Cận Văn Bách, không ngại cho con bé một bức hình của anh chứ, bây giờ mặt anh đầy râu sau này con muốn đến thăm anh đoán chừng cũng không thể nhận ra.”
Cận Văn Bách giống như bừng tĩnh từ trong mơ: “Anh, anh đi lấy ngay!” Nói xong thì liền chạy ra ngoài.
Không lâu sau thì cầm một tấm ảnh nghiêm trang hai inch quay lại đưa cho Lưu Sở Thanh, Diệp Thủy Thanh nhìn rất rõ, chắc hẳn bức ảnh đó là ảnh Cận Văn Bách ngoài hai mươi, khi đó anh ấy vẫn chưa để râu, trông rất cường tráng, rất có khí thế, là kiểu có thể say mê các cô gái trẻ.
“Được rồi, đã đến lâu như vậy cũng nên nói lời tạm biệt, hẹn gặp lại.” Lưu Sở Thanh nói xong thì dứt khoát nhanh nhẹn dẫn con gái ra ngoài.
Người nhà họ Cận ngoài Trịnh Quốc Phương ra thì người khác đều lập tức ra theo, cả nhà vẫn cứ theo đến đầu hẻm, nhìn thấy bên đường có một chiếc xe hơi nhỏ đang đậu.
“Lần này Dương Lạc bị thương rất nặng, ý tôi là về mặt tình cảm, thật sự hiếm khi thấy anh ấy như vậy.” Lưu Sở Thanh để con gái ngồi vào xe trước, sau đó nói câu này với Diệp Thủy Thanh xong thì cũng lên xe, sau khi khởi động xe thì nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Con có nên lưu lại cách liên lạc của họ không?” Cận Văn Bách lẩm bẩm.
Người khác nghe thấy cũng không ai để anh ấy, cùng Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân đang khóc quay về nhà.
Cận Văn Bách đứng một mình ở đầu hẻm, vẫn nhìn về phía Lưu Sở Thanh rời khỏi, qua hồi lâu nước mắt cũng rơi xuống.
“Lưu Sở Thanh này thật là tự nhiên, có phải cô ấy còn thích anh hai của anh không, nếu còn thích vậy thì bỏ đi như thế cũng đáng tiếc quá. Còn nữa cuối cùng cô ấy còn nói thay cho Dương Lạc, em nên làm sao đây?” Diệp Thủy Thanh vừa xúc động vừa khó xử.
“Đừng lo nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ chuyện của mình đi, muốn ăn gì anh làm cho em.” Cận Văn Lễ vỗ vai Diệp Thủy Thanh an ủi cô.
“Tưởng em là Náo Náo à, chỉ biết đồ ăn là lừa được em.”
Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Vợ tốt của anh, về điểm con gái chúng ta biết ăn thì tuyệt đối giống em!”
“Vậy cũng là vì lúc em mang thai ngày nào anh cũng làm đồ ăn ngon nên Náo Náo mới thích ăn, đều là anh chiều mà ra!”
“Phải, phải, đều tại anh, hay là anh đến quán ăn mua cho em một bát thịt kho tàu cho rồi.”
Diệp Thủy Thanh vui vẻ gật đầu, lập tức mặc kệ không nghĩ chuyện vừa nãy nữa: “Em đi với anh nhé, cùng ăn xong thì về đón Náo Náo.”
“Được, chỉ cần vợ anh vui là được, anh làm gì cũng bằng lòng.” Cận Văn Lễ vui vẻ trong lòng, chỉ với biểu cảm vừa nãy của Diệp Thủy Thanh thì y đúc với con gái của mình.
Hai người nói cười đến quán ăn trên phố, lúc trở về thì Diệp Thủy Thanh lại gọi thêm hai món khác muốn mang về cho bố mẹ Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh nói chuyện với phục vụ thì thật sự vui mừng từ trong ra ngoài.
Qua mấy hôm Diệp Thủy Thanh định chạy một chuyến đến cục văn hóa trước hỏi xem mở công ty cần phê duyệt thủ tục gì, sau đó đổi hôm khác lại đến bộ thuế công thương tư vấn.
Đợi đến lúc tan làm đón Náo Náo về nhà, lại thấy Cận Văn Lễ đã làm đồ ăn xong rồi.
“Hôm nay anh về sớm thế à?”
“Ừm, ăn cơm xong em với anh cùng đến nhà Dương Lạc, đi sớm về sớm.”
“Đi làm gì? Nếu nói chuyện của Lý Như thì em không đi đâu.” Phản ứng đầu tiên của Diệp Thủy Thanh chính là chuyện này.
“Không phải, Dương Lạc nói có chuyện cần bàn, tốt nhất là hai người chúng ta cùng qua đưa ý kiến, cụ thể là chuyện gì thì đợi qua rồi mới biết được.”
Không phải chuyện của Lý Như là được, Diệp Thủy Thanh yên tâm, đợi Náo Náo ăn cơm xong thì cô cùng Cận Văn Lễ ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa lại đụng phải Cận Văn Bách đi ra từ trong phòng mẹ chồng, Diệp Thủy Thanh chỉ đành chào hỏi.
“Anh hai, ăn cơm chưa?”
Cận Văn Bách mỉm cười: “Ngày nào chị hai của em cũng ầm ĩ ở nhà, anh chê phiền nên qua ăn cơm với bố mẹ, anh có mua mấy món, vừa hay lát nữa cầm qua cho Náo Náo ăn chút.”
Diệp Thủy Thanh cảm ơn Cận Văn Bách rồi đẩy cửa ra ngoài, ra tới đường thì nói: “Anh hai của anh có tiến bộ rồi, còn biết ăn cơm với bố mẹ anh.”
“Anh đoán là anh ấy bị chị hai làm phiền, chị hai cũng thiệt là chuyện đã xảy ra rồi có tranh cãi đi nữa cũng không lồi ra được kết quả khác, ầm ĩ mấy ngày cũng được rồi, sao còn không xong nữa chứ!”
“Em thấy chuyện của Lưu Sở Thanh không chừng đã thành điểm yếu cả đời của anh hai anh rồi, nếu không thì chị hai của anh ầm ĩ như vậy, sao lại không thấy anh hai chạy ra ngoài.”
“Cũng đúng, không ngờ anh còn có một đứa cháu gái.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đến trước cửa sân nhà Dương Lạc, người giúp việc mở cửa, sau khi hai người vào nhà thì đi thẳng lên lầu.
Người này đúng thật là thay đổi không ít, Diệp Thủy Thanh quan sát Dương Lạc, cảm thấy cơ