- --------------------
- -------------
Cận Văn Lễ vui vẻ, hớn hở mà giúp cô quạt mát, tuy hắn cả đầu đầy mồ hôi, nhưng không chịu nổi người trong lòng không thoải mái, hắn tuy rất nóng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện quạt giúp cô.
Chính lúc này, dư quang liền thoáng thấy một bóng người đằng sau cửa nhanh chóng vọt đến hướng hai người, Cận Văn Lễ phản ứng nhanh chóng liền lập tức cảnh giác lên,vội vàng quay đầu lại xem là ai, liền thấy mẹ cô đã đi tới trước mặt, một bàn tay giơ lên cao hướng mặt cô mà đánh.
Này nếu đổi là người khác hắn đã sớm một chân đá qua, chỉ là đối phương chính là mẹ vợ tương lai, hắn đắc tội không nổi, chỉ có thể vội vàng duỗi tay đem cô ôm vào lòng ngực bảo vệ, sau đó quay người lại đem lưng cho mẹ cô đánh.
"Bang!" Mùa hè vốn là ăn mặc khá mỏng, mẹ cô lại xuống tay không hề nhẹ, một cái tát này hung hăng đánh thật mạnh trên lưng Cận Văn Lễ, thanh âm giòn tan, tay của bà cũng chấn động đến tê dại.
Cô hoảng sợ, vừa định đẩy Cận Văn Lễ ra mắng hắn, kết quả liếc mắt một cái liền thấy chính là mẹ mình, lúc này cô liền choáng váng:
"Mẹ, trước mẹ nghe con nói đã".
"Nghe con nói cái gì? Con còn muốn nói dối mẹ thế nào? Diệp Thanh Thủy, con trăm phương ngàn kế muốn chia tay cùng Tất Thành, nguyên lai là do cái tên lưu manh dụ dỗ a, con cũng thật có tiền đồ, liền mẹ mình mà cũng dám lừa! Con hiện tại là cái thanh danh gì, con có biết không? Mặt mũi nhà chúng ta bị con làm mất hết rồi! Mẹ...!mẹ hôm nay không đánh chết con, chuyện này liền không bỏ qua."
Mẹ cô hiếu thắng nửa đời người, chính mình trước nay ăn mệt nhọc chịu cực khổ đều được, chính là trước nay không để cho người khác nói ra nói vào dù một câu, hiện giờ biết chính mình ở sau lưng bị người ta chê cười đủ kiểu, này trong lòng sao có thể dễ chịu được, hận không thể khắp nơi tìm đồ vật giáo huấn con gái.
Quét quanh một vòng, thấy trong nhà có cái chổi xem như thuận tay, không nói hai lời cầm lên đánh, căn bản là không nghe cô giải thích một câu.
Cô biết, mẹ mình tính tình mạnh mẽ thế nào, nếu không đời trước cũng không ở thời điểm bj gãy xương còn bò đến chỗ cửa sổ nhảy lầu, cho nên trước chỉ có thể bị đánh rồi chờ giải thích sau.
Chỉ là cô nhận, nhưng có người không thể nhận, Cận Văn Lễ vẫn là đem cô bảo vệ đến kín mít, cái chổi trong tay mẹ cô chỉ có thể hung hắn đánh trúng hắn.
"Anh làm gì thế, buông tôi ra rồi chạy nhanh đi!"
Cô bị Cận Văn Lễ ôm trong ngực mà giãy giụa, chỉ nghĩ mau chóng đuổi hắn đi.
Cái thời tiết này căn bản mọi người đều mở cửa sổ cho thoáng, vừa nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, có người nhô đầu ra xem, càng có không ít người dứt khoát trực tiếp chạy đến xem náo nhiệt.
"Diệp Thủy Thanh, con còn không lăn lại đây cho ta!"
Mẹ cô tức điên lên, vốn dĩ thanh danh đã không có, hiện tại thì khen ngược, làm nhiều người như cậy thấy Cận Văn Lễ cùng cô ôm ôm ấp ấp, không phải đang gián tiếp chứng thực chuyện này.
NGhĩ vậy, mẹ cô càng là nghiến răng nghiến lợi mà đánh tới tấp.
Cận Văn Lễ tuy rằng bị đánh, chịu không ít đau nhưng trong lòng hắn thật cao hứng, muốn bay lên trời rồi, chính mình tạo hóa bao lớn mới có thể đem tình nhân trong mộng ôm vào lòng, mùi son phấn gay mũi ngày thường lúc này đều thành mĩ vị làm người say mê, cảm giác trong tay càng là mềm nhẵn (mềm mịn, nhẵn nhụi), nếu có thể ôm cả đời như thế, liền bị đánh chết hắn cũng vui a.
"Cận Văn Lễ, anh còn không buông tay, anh muốn bức tôi chết, có phải hay không?"
Cô nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều người vây xem, lại nhìn sắc mặt mẹ cô thật mau từ hồng chuyển sang tím, không khỏi nóng nảy.
Cận Văn Lễ tự nhiên minh bạch lời cô nói chỉ cái gì, vì thế mượn cơ hội đem môi dán trên mặt cô thấp giọng cười nói:
"Hiện tại không thể buông, đợi một chút,mẹ em không phải là sợ người khác vây xem sao, anh có biện pháp."
Nói xong, liền đổi thành một tay ôm eo cô, một tay chỉ vào đám người:
"Nhà ai đến xem náo nhiệt, tôi đều nhớ kĩ rồi, chờ xong việc tôi tìm các người tính sổ!"
Hắn vừa dứt lời liền thấy đám người lập tức tản ra, vô luận là người lớn hay đám con nít đều hướng về nhà mình mà chạy, đến cửa sổ cũng không ai dám mở ra.
Mọi người đều đi rồi, Cận Văn Lễ lúc này mới hoàn toàn buông cô ra, vừa nâng tay chặn cái chổi mẹ cô đang quét tới, cười nói:
" Dì à, xin dì bớt giận, con cùng Thủy Thanh là tình đầu ý hợp, dì muốn đánh muốn chửi gì con đều được, chính là mong dì ngàn vạn lần đừng trách Thủy Thanh."
"Cận Văn Lễ, tên hỗn đản này.
Tôi cùng anh khi nào tình đầu ý hợp, tôi trừ bỏ bên ngoài có nói qua chúng ta là bằng hữu, cũng không nhiều hơn một lời, anh giải thích rõ ràng cho tôi."
Cô không nghĩ Cận Văn Lễ sẽ vô lại đến loại trình độ này, ba hoa chích nói những câu như thế.
Cận Văn Lễ chỉ cười mà không nói một lời, cô rốt cuộc nhịn không được liền động thủ đánh hắn một cái, hắn đến động đậy một chút cũng không động.
Mẹ cô thấy tình cảnh này lại tức giận đến mức đỡ tường nhưng không còn sức lực đánh tiếp.
"Ngươi liền tiếp tục ở chỗ này mất mặt đi, chờ ta khỏe lại rồi thu thập ngươi tiếp!"Bà nghĩ hai người nếu thật không có ý tứ gì, mà bộ dáng kia của Cận Văn Lễ chịu để con gái bà đánh à? Ai tin được chứ?"
Nháo đến lớn như thế, ba và anh cô biết chuyện cũng từ chỗ làm đi về, chỉ hỏi mẹ cô một câu rồi trừng trừng mắt nhìn về phía Cận Văn Lễ.
"Chú, dì, anh hai, mọi người ngàn vạn lần đừng oán trách Thủy Thành, tất cả đều do con.
Nếu không như vậy đi, con đi về trước, còn mọi người từ từ vào nhà nói chuyện, bên ngoài rất nóng."
Cô nhìn Cận Văn Lễ vui vẻ hớn hở nói xong đầu cô lại bắt đầu đau, hiện tại không phải là thời điểm cáu giận với tên vô lại này, mà cô nên nghĩ cách làm thế nào để đối mặt với sự chất vấn của người nhà và làm sao để cứu vãn thanh danh của mình.
Buổi chiều, mẹ cô gọi tất cả mọi người trong nhà tụ hợp lại, hơn nữa không hẹn mà cùng nngồi ở phía đối diện cô.
"Nha đầu a, ba lúc này không thể nói giúp con được, con lần này làm việc quá là không đúng mực, Cận Văn Lễ là cái dạng người gì con còn không biết à? Con thế nào mà lại cùng hắn lui tới, đừng nói cái gì mà bằng hữu bình thường, chính là ngày thường không phải thấy hắn là trốn ở xa xa sao, huống chi lần này lại đem thanh danh của con lẫn vào, nếu để đối tượng của anh ba con biết kia người ta có chịu quen anh con nữa sao?" Ba cô nói những lời thấm thía.
"Ba, con hôm nay cũng nói thẳng, con trước nay chưa nói qua Cận Văn Lễ là đối tượng của mình, những lời này đều là hắn nói, còn con hiện tại vì sao muốn làm bạn với hắn có nói ra mọi người cũng không tin.
Cho nên, con đảm bảo sẽ không cùng hắn làm chuyện gì quá phận, con cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn, nhưng mọi người kêu con không được làm bạn với hắn nữa thì con không thể làm được."
Mẹ cô vốn là chưa tiêu hỏa, nghe cô nói vậy thì như đổ thêm thùng dầu vào lửa:
"Con nếu nói con cùng hắn không có cái gì với nhau, thì cái tên lưu manh kia sao phải nói dối làm hỏng thanh danh của con.
Con còn như thế nào hắn lui tới! Con điên rồi có phải hay không?
Mẹ nói cho con biết, nếu con còn dám cùng hắn qua lại nói chuyện, thì con đừng về cái nhà này nữa, nhà chúng ta dạy không nổi con, con cũng liên lụy hôn sự của anh con, mẹ và ba coi như không có đứa con gái phí công nuôi dưỡng nhiều năm như vậy!"
Lúc này vợ chồng anh hai và anh ba đều khuyên mẹ, đưa mắt ra hiệu cho làm cô nhanh chịu thua rồi xin lỗi.
Cô nhìn người một nhà mình, ngẫm lại tương lai người thân không một ai có kết quả tốt, thái độ càng thêm kiên định, lúc này còn chưa tìm được đường ra đáng tin cậy, có nói cái gì cô cũng không từ bỏ Cận Văn Lễ- cái người trăm phần trăm đảm bảo này.
Mẹ nhìn chằm chằm cô đang cúi đầu hết sức thất vọng, vừa rồi lời bà nói có chút ác liệt nhưng bà sao nỡ làm thật như vậy, vì thế cắn răng nói:
"Bắt đầu từ ngày mai, Thắng Cường, Thắng Chí, các con vất vả