Bá quan văn võ nháy mắt ngây người, ngay cả Thừa tướng lớn tuổi bình thường sẽ không để lộ biểu tình, lúc này cũng bị sặc đến ho khan, thầm cảm khái Tư Đồ Kiệt đào ra một nữ nhi hảo đến vậy.
Các gia quyến bên cạnh chỉ biết há miệng, nửa lời cũng không nói, dù gì cũng là con gái đại tướng quân, bọn họ không muốn đắc tội.
Hoàng thất cũng chả khác gì, Cao Tư Dụ quay sang đã thấy hai phi tử che miệng cười đến sắp ngất, hoàng hậu cũng nhịn đến vai suýt run run, thân là thiên tử, ông cũng không chịu nổi, bỗng một tiếng "phụt" phát ra phá tan cục diện rối rắm.
"Hài nhi xin lỗi…" Cao Thiên Lãng chỉ vừa mới uống một chung rượu, nào ngờ nữ nhân kia thật sự rất buồn cười, mới giật mình phun hết rượu ra bên ngoài.
"Xoạc", bên cạnh, Cao Thiên Triệt mở quạt trong tay, che lấy mặt mình, ánh mắt xấu xa nhìn kẻ đen mặt dưới đài.
Cao Thiên Ca tức giận, mây đen giăng kín trên đầu, ngón tay gảy đàn dùng lực mạnh đến mức ứa máu, nghiến răng thầm mắng nữ nhân ngu xuẩn, vờ như không, tay trái bắn ra ba hạt đậu đỏ, Tư Đồ Tuyết Nhã còn đang say sưa đắm mình vào điệu vũ, chân giẫm lên nó, mất thăng bằng ngã xuống, "rẹt" một tiếng, âm thanh của vải rách.
"!.
.
" Tư Đồ Tuyết Nhã hoang mang bị ngã đến đau, cảm thấy đôi chân hơi lành lạnh, nàng cúi đầu liền để ý thấy váy hoa đã rách, để lộ hai cái đùi trắng nõn ra ngoài… Bộ đồ này là Nhã Y đưa cho nàng, ả tiện nhân đó dám hại nàng.
Tư Đồ Nhã Y bên này nào biết, mình đã trở thành tầm ngắm của đối phương, muốn tiến lên giúp lại bị Tư Đồ Vân Sơ kéo tay lại, quả nhiên trên đài cao Cao Thiên Ca đã lấy áo choàng của mình khoác lên người Tư Đồ Tuyết Nhã, bốn mắt nhìn nhau, cảnh sắc xung quanh như nở rộ: "Cảm… cảm ơn.
"
Yến tiệc cũng vì sự cố này mà ngừng lại, Cao Tư Dụ cũng rất có lòng nghiêm cấm chuyện này bị đồn thổi ra ngoài, mà miệng lưỡi con người, giấu một ngày không giấu nổi cả đời.
Lão quản gia dìu Tư Đồ Nhã Y lên xe, quay đầu đã thấy Đại Hoàng tử cùng Nhị Tiểu thư cùng lên xe ngựa, chỉ biết bất lực thở dài, tướng quân không mong con cái dính dáng đến tranh đấu hoàng tộc, vừa vui mừng vì nhi tử hiểu thông, lúc về lại đau lòng nữ nhi hồ đồ.
Tư Đồ Tuyết Nhã như vẫn bị chuyện vừa nãy làm cho kinh sợ, nhất quyết giữ lấy Cao Thiên Ca không buông, hắn không phản kháng, sở dĩ muốn nhân cơ hội này gặp được người kia, thế nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy người, hắn chỉ đành ngoắc tay gọi lão quản gia: "Đại công tử sao còn chưa thấy?"
Lão quản gia cung kính đáp: "Thưa điện hạ, Tư Đồ Thiếu gia căn dặn đưa hai tiểu thư về nhà trước, người còn chút việc phải làm.
"
"Vậy sao?" Cao Thiên Ca nhíu mi, kéo lại màn xe, tuy bực bội vì không gặp được người kia, lại nhìn nhìn nữ nhân, thêm một quân cờ cũng không tệ.
….
.
Sông Tương Nguyệt vào ngày rằm trung thu mỗi năm đều tổ chức lễ thả hoa đăng, lúc tới nơi đã thấy dòng người tấp nập, Tư Đồ Vân Sơ bị vây vào giữa đám đông, lúc vùng vẫy thoát ra được lại không thấy bóng dáng Đường Văn đâu.
"Đường Văn.
" Tư Đồ Vân Sơ lớn tiếng gọi, lại bị âm thanh náo nhiệt che đi, hoảng loạn quay đầu tìm