Trên đài cao nhạc sư vừa diễn xong một vở kịch, tiếp đến là một đoàn vũ công mặc đồ thất sắc bước lên, gương mặt diễm lệ tuyệt mỹ, nhìn qua không khác gì tiên nữ trong truyền thuyết, đặc biệt là nữ nhân mặc váy đỏ đang che mặt đi cuối cùng, đôi mắt hút hồn, trông không khác hồ ly mê hoặc lòng người là bao.
Quả nhiên, Hoàng đế ngay cả một cái chớp mắt cũng chả có, Thục phi trong lòng vang lên cảnh báo, giọng điệu nhỏ nhẹ lên tiếng gọi: "Bệ hạ.
"
"Ân, ái phi gọi trẫm.
" Thục Phi kỳ thật có giọng nói vô cùng dễ nghe, hệt như tiếng oanh hót, sóng mắt lóng lánh nhu tình, Cao Tư Dụ thật tình thích phi tử này, từ lúc nàng vào cung ông cũng không còn sủng hạnh nhiều phi tần khác nữa.
Thục phi trước nay yêu kiều như chim oanh, vừa nghe bệ hạ đáp lại đã cười khanh khách: "Bệ hạ người xem, đại tiệc hôm nay đích thân Hoàng hậu một tay lo liệu lấy, thật sự dụng tâm không ít, thần thiếp trong lòng kính phục.
"
Hoa phi bên cạnh có chút khinh thường, đúng là nữ nhân quê mùa, dù nhập cung đã lâu cũng không giấu nổi cái kiểu ăn nói tùy hứng bên ngoài: "Thục phi quá lời, Hoàng hậu dĩ nhiên sẽ không giống chúng ta rồi, người sinh ra đã mang mệnh phượng hoàng nha, chỉ tiếc đến từng tuổi này vẫn chưa sinh được long thai a.
"
Kẻ xướng người họa, đáy lòng Đàm Tư Tình cười lạnh, lại như vô ý liếc nhìn đế vương bên cạnh, người nọ vẫn mang một bộ ung dung, dường như những lời nói châm chọc của hai nữ nhân kia đều không nghe thấy.
Đàm Tư Tình cười khổ, tự hỏi bản thân đang trông chờ điều gì, đã qua từng ấy năm, một chút ôn nhu bố thí cũng không có, còn mong đợi nam nhân sẽ chìa tay ra giúp đỡ hay sao?
Phụ thân từng hỏi ta vì sao lại chọn Cao Tư Dụ? Chính y cũng không biết, chắc có lẽ vì một khắc nhìn thấy nam nhân bị huynh đệ ức hiếp vẫn quật cường mà sống tiếp, dù không có mẫu thân bên cạnh cũng chưa từng bỏ cuộc đi.
Ngày Đàm Tư Tình trở thành Hoàng hậu Cao Cơ, Cao Hoàng đã nói dù không có tình cảm cũng sẽ không để ai chèn ép y, nhưng sự thật thì thế nào… Nửa tháng sau Hoa phi vào cung, tiếp đó, Hoàng đế từ nơi săn bắn đem về một nữ nhân xinh đẹp, trực tiếp phong làm Thục phi, chưa kể là đám cung tần tình một đêm của người nọ.
Vì sợ có thế gia làm chỗ dựa, sợ Đàm Tư Tình gây khó dễ cho nữ nhân mình yêu, Cao Tư Dụ không ngần ngại trên triều công khai chèn lấn, bức phụ thân y từ quan về quê, từ ngày đó vị trí Hoàng hậu cũng chỉ là bù nhìn trong mắt triều thần.
Cao Thiên Ca ngồi một bên xem kịch, tao nhã uống trà: " Ây da, mẫu phi thật là… sao cứ thích chạm vào nỗi đau của người khác chứ!"
Cao Thiên Lãng cũng không chịu yếu thế, nói chen vào: "Đại hoàng huynh nói vậy cũng không đúng, chỉ khổ Nhị ca đa tâm sẽ nghĩ nhiều.
"
Bị kẹp ở giữa, sắc mặt Cao Thiên Triệt vẫn thản nhiên, mặc khác, hai tay bên dưới mặt bàn đã nắm thành quyền, trong lòng cũng nổi sát ý, muốn đem toàn bộ đám người này phanh thây thành trăm mảnh cho dã thú ăn thịt.
Hoàng hậu Đàm Tư Tình trước sau không lộ biểu tình, gật đầu đáp lại: "Hoa phi và Thục phi quá lời rồi.
"
Hoàng thất toàn đám người thích diễn trò, Tư Đồ Vân Sơ tĩnh lặng uống rượu, cầu mong tiệc nhanh tàn mau chóng hồi phủ thì hơn.
Đồng dạng Tùy Tâm bên cạnh thật hứng thú, không ngờ hoàng thất Cao Cơ cũng không khác Ti Sơ là bao, cũng chính là bằng mặt không bằng lòng.
Lần này đến đây, vốn là vì liên hôn hai nước, hắn ham chơi nên mới giả làm sứ thần tự mình đến thăm dò, không ngờ một lần đi này liền mém chút không còn