Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 48


trước sau


Yến hội đêm đó Cao Thiên Lãng thay hoàng đế đỡ một nhát kiếm, sau khi được ngự y cứu chữa đã qua khỏi cơn nguy kịch, hiện tại đang được an dưỡng tại cung điện của Cao Tư Dụ.

Ân sủng lớn như vậy… Quân vương đây là muốn nói lên điều gì? Chắc hẳn trong lòng ai nấy đều đã có câu trả lời thỏa đáng.
Hoàng hậu Đàm Tư Tình ra tay sát hại hoàng đế nhưng bất thành, kết tội chết, thân xác vĩnh viễn không được mai táng tại hoàng lăng.

Đại hoàng tử Cao Thiên Ca có công cứu giá, ban thưởng vô số vàng bạc châu báu, địa vị Hoa phi trong cung được củng cố, vững như bàn thạch.

Thế lực hoàng hậu qua một đêm hoàn toàn bị diệt sạch, thừa tướng nắm giữ toàn bộ thần thế trên triều.

Đại tướng quân Tư Đồ Kiệt nắm giữ binh quyền Cao Cơ vẫn giữ thái độ trung lập, không có ý định nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành ngai vàng.
Từ ngày Hoàng hậu mất, Hoa phi giống như cung tiễn đổi thành đại pháo, tuy chưa được phong vị nhưng đã được xem như Hoàng Quý phi.


Ngày thường mọi người đến cửa nịnh bợ, cung kính vâng dạ, dẫu Thục phi trong lòng không phục cũng chả có cơ hội trở mình.

Ánh mắt giống như trào phúng của Hoa phi quả thật đang nhắc nhở Thục phi xuất thân từ hàn vi, khinh thường đến cực điểm.
Thục phi thương tâm, uất hận từng ấy năm không tài nào giấu đi.

Buổi tối trước khi ngủ chợt nghe nói hài nhi đã tỉnh lại, trong lòng nàng đã có suy tính, ngay tức khắc tự mình đi đến gặp mặt hoàng đế.
…..
Phủ tướng quân.
Tư Đồ Vân Sơ nằm trên xích đu trong hoa viên, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm, mắt phượng xinh đẹp ảm đạm không ánh sáng, như phủ kín một tầng tro bụi.

Ngày đã sắp vào đông, gió hiu hiu lạnh, khiến lòng người cũng u ám theo.
Sau vụ việc tại yến hội, Tư Đồ Vân Sơ vẫn không quên được bi thương.

Nghe phụ thân nói, Hoàng hậu bị kết tội phản tặc, đã được Cao Thiên Triệt an táng ở một nơi cách xa hoàng cung.

Đây đã là kết quả tốt nhất, kiếp trước Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn cùng nhau rời khỏi nhân thế, liệu rằng có ai thay bọn họ chôn cất hay không?
Đàm Tư Tình… Tựa một Tư Đồ Vân Sơ ở quá khứ, đau khổ khi bị người mình yêu phản bội, tận khi chết mới triệt để được giải thoát.

A Duệ tự sát, mang theo ân hận mà rời đi.


Còn Cao Tư Dụ, sau khi mọi chuyện kết thúc, ông vội vàng sai người thu thập tàn cuộc, rồi lại trở về làm vị quân vương cao thượng, giống như tên hoàng đế bạc tình kia chưa từng tồn tại.
Đây đã là lần thứ hai Tư Đồ Vân Sơ cảm thấy mạng người không đáng giá, bất lực trước mọi chuyện.

Cho dù một đời trải qua đau

khổ, bị người bội phản, tận mắt nhìn người thân, người yêu ra đi trước mắt, hắn cũng có thể cố gắng chịu đựng.

Nhưng lần này, Tư Đồ Vân Sơ phát hiện mình không thể làm được gì, dù mang theo ký ức kiếp trước, cũng không thể ngăn cản bi kịch xảy ra.
Lần đầu tiên, hắn có ý nghĩ muốn trốn chạy.

Rất muốn mang theo Đường Văn rời khỏi nơi này.
Đường Văn đứng xa xa nhìn thân hình bé nhỏ mảnh mai kia, dạo này, y không còn thấy phong thái tự tin của cục bông? Dạo này, cũng không còn thấy nụ cười giảo hoạt khi tính kế người khác của hắn? Những ngày này y cố ý không nhắc đến, là vì muốn Tư Đồ Vân Sơ tự mình tỉnh táo, nhưng xem ra, không thể để chuyện này tiếp tục như vậy.
Đường Văn chậm rãi đi đến trước mặt Tư Đồ Vân Sơ, Tư Đồ Vân Sơ vẫn nhìn bầu trời, chưa phát giác ra y.
"Gần vào đông, bên ngoài rất lạnh." Đường Văn thản nhiên nói.
"Ân." Tư Đồ Vân Sơ vô thức trả lời.
"Ngày đó ta không cố ý cự tuyệt ngươi." Đường Văn nhắc lại chuyện cũ, y nghĩ cục bông đang để lòng chuyện này.

"Ân." Tư Đồ Vân Sơ không phản ứng, vẫn đang ngẩn người.
"Thiếu gia nói có chuyện muốn nói với ta." Đường Văn yên tĩnh ngồi đến bên cạnh hắn.
"Ân." Tư Đồ Vân Sơ vẫn vô thức đáp lời, đột nhiên thần thanh khí sảng quay ngoắt nhìn sang: "Ngươi muốn nghe?"
Đường Văn nhếch môi.
Lựa thời điểm, không bằng gặp được dịp mà tới… Tư Đồ Vân Sơ nghiêm nghiêm cẩn cẩn ngồi lại ngay ngắn, bàn tay thon dài nâng lấy đôi tay thô ráp của Đường Văn, nở nụ cười, bắt đầu nói ra lời bộc bạch trong tim: "Ta, ta thích…"
"Thánh chỉ tới!" Từ phía xa truyền đến âm thanh kéo dài, phá tan hết viễn cảnh đẹp đẽ của hai người, Tư Đồ Vân Sơ phát hiện người đến là ai, tay chân đã như hết sức mà quỳ xuống.
Đường Văn quỳ ngay sau hắn, trong lòng bất chợt dâng lên dự cảm xấu.
Toàn bộ người trong phủ tướng quân đều có mặt, lần lượt quỳ rạp ra đất, Trương đại gia nhìn Tư Đồ Kiệt đi theo sau thái giám, sắc mặt tệ đến cực điểm, ông biết chuyện lần này không hề đơn giản.

Tư Đồ Nhã Y vẫn chưa định hình được đây là chuyện gì, rõ ràng phụ thân buổi sáng mới thượng triều, buổi trưa trong cung đã ban thánh chỉ xuống..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện