Trong đầu Tư Đồ Vân Sơ suy xét xem nên làm gì tiếp theo? Trước khi vào cung, hắn đã sai người chuyển thư đến tay Cao Thiên Triệt, mục đích muốn cùng hắn liên thủ, hạ bệ hoàng đế.
Cao Tư Dụ tự ý ban hôn cho Tư Đồ Vân Sơ cùng Cao Thiên Lãng, nếu hắn cư nhiên cự tuyệt, ông ta nhất định sẽ lấy cớ "lệnh vua" ra mà ép buộc.
Hiện tại, hai người bọn họ dựng lên vở kịch này, có thể cùng nhau đối phó hoàng đế, lại có lợi cho cả hai.
Gió tuyết thổi vù vù sau lưng, Tư Đồ Kiệt mặc triều phục nhiều lớp, không đến mức lạnh cóng, vả lại quanh năm ở trên chiến trường, đối với biến đổi thất thường của thời tiết cũng đã thành quen: "Vân Nhi, ngươi không sao chứ?"
Bình sinh da dẻ của Tư Đồ Vân Sơ đã phấn nộn, lúc này lại trắng đến mức như cùng tuyết hòa làm một, hắn vô thức rụt cổ, thấp giọng nói: "Phụ thân yên tâm, ta còn có thể chịu được."
Sau khi uống hết hai chung trà, cuối cùng Hoàng đế cũng nhịn không được mà nhăn nhó.
Tiểu tử này thật ngoan cố, vì không muốn gả cho Lãng Nhi, ngay cả mạng mình cũng dám đem ra cược.
Có lẽ Cao Tư Dụ chỉ muốn trút giận một chút, bản thân ông ta cũng không biết phải kết thúc thế nào.
Xuân Vãn nhân cơ hội đổi trà cho Hoàng đế, khẽ thì thầm vào tai ông ta mấy câu, cũng chả biết lão đã nói gì, chỉ thấy sau đó Cao Tư Dụ khoác tay, ngỏ ý tha cho bọn họ: "Được lắm, nếu hai người các ngươi đã yêu thương nhau như vậy, trẫm thành toàn cho hai ngươi.
Xuân Vãn! Tiễn người!"
Sau khi Hoàng đế xoay người rời khỏi thư phòng, Xuân Vãn đến trước dìu họ dậy, Tư Đồ Vân Sơ thừa dịp bắt lấy tay lão, ngẩng đầu nhìn chằm chặp người nọ, âm lãnh cười: "Tạ ơn công công đã cứu mạng!"
"....." Xuân Vãn đáp lại ánh mắt nam tử, hoàn toàn không bị khí thế đối phương làm cho hoảng sợ, lại sơ ý nhìn Cao Thiên Triệt, phát hiện hắn vẫn bình yên vô sự, hơi nhăn mi, sau đó cũng bỏ đi.
Ba người cùng nhau đi ra bên ngoài, Tư Đồ tướng quân đỡ lấy thân mình nhi tử, lúc này Tư Đồ Vân Sơ cơ hồ chỉ còn là một cái xác, mặc kệ người lôi đi, gần đến cửa cung, như không chống đỡ nổi mà lảo đảo ngã về sau.
Cao Thiên Triệt trơ mắt nhìn Tư Đồ Vân Sơ ngã xuống, đến khi kịp phản ứng đã vô thức chìa tay ra.
Thế nhưng, Đường Văn đã nhanh hơn một bước, y cảm giác tim mình quặn thắt, dùng kinh công bước mạnh tới, ôm chặt hắn vào lòng: "Cục bông, cục bông….." Cơ thể người trong lòng đã đông lại, tựa hồ lạnh như một tản băng hình người, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như giấy.
"Mau đưa nó lên xe ngựa!" Xe ngựa phủ tướng quân từ xa nhanh chóng thúc ngựa chạy tới, Tư Đồ Kiệt quên luôn cả Cao Thiên Triệt bên cạnh, ba người vội trèo lên xe, thúc giục xa phu: "Mau hồi phủ."
Đường Văn cẩn thận đặt Tư Đồ Vân Sơ lên ghế, vươn tay phải chạm vào mặt đối phương, truyền một chút nội lực.
"Vân Nhi." Tư Đồ Kiệt kéo tay hài tử, giận đến đỏ mắt, xoay đầu nhìn hoàng thành phía sau, lòng đã hạ quyết tâm.
Còn Cao Thiên Triệt bên này, một mình trơ trọi nhìn theo xe ngựa rời đi, lúc lâu sau cũng tự mình trở về phủ.
*****
Phủ thừa tướng.
Thừa tướng đại