Tư Đồ Vân Sơ trúng độc, cổ trùng nằm trong cơ thể hơn ba mươi ngày, khiến hắn bị thương tổn kinh mạch rất lớn, cần thời gian dài để tịnh dưỡng.
Đường Văn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Tư Đồ Vân Sơ.
Hắn nằm trên giường, giấc ngủ không yên ổn, trên trán dày đặc mồ hôi lạnh, con ngươi dưới mí mắt chậm chạp chuyển động, hơi thở lúc ngắn lúc dài.
Bên cạnh, Dược Thánh lão nhân lấy ra một chiếc bình nhỏ, đặt trước mũi Tư Đồ Vân Sơ, một lúc lâu sau hơi thở bình ổn trở lại, lông mày đang nhíu chặt cũng dần dần dãn ra.
Hai bàn tay thanh mảnh lúc trước còn lạnh như băng, bây giờ đã ấm áp trở lại.
“…..” Một giọt nước rơi xuống, Đường Văn mông lung nhìn nam nhân vẫn còn sống sờ sờ trước mắt mình, như một đứa trẻ vừa tìm lại được báu vật vừa mất đi, cảm giác này… Thật sự rất… Nói không thành lời!
“Văn…..” Cảm giác mu bàn tay ươn ướt, ấm nóng, nóng đến mức khiến Tư Đồ Vân Sơ tỉnh lại: “…..”
Đường Văn bất ngờ quay mặt sang hướng khác.
Nước mắt… Văn rơi nước mắt… Nam nhân luôn treo khuôn mặt băng lãnh quanh năm, nay lại khóc… Là vì hắn? Kinh ngạc lẫn đau đớn, Tư Đồ Vân Sơ nhìn người nọ, không dám để nước mắt tràn ra mi.
Tư Đồ Vân Sơ cố vươn tay ôm Đường Văn vào lòng, lắc đầu nói: “Đừng khóc! Ta khỏe lắm! Nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao!” Càng nói hắn càng tự mình khóc thật lợi hại, lần này Đường Văn ngược lại nở nụ cười, người này còn sống là tốt rồi.
“Khụ khụ”, Lão nhân râu tóc bạc trắng, sắc mặt đen lại nhìn hai người: “Độc đã giải, các ngươi có thể đi được rồi.”
Tư Đồ Vân Sơ nghi hoặc nhìn ông, lại quay đầu nhìn Đường Văn, thấy đối phương gật đầu, hắn mới dám khẳng định người trước mặt là ân nhân vừa cứu mạng mình.
Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Tư Đồ Vân Sơ vội vã bước xuống giường, chuẩn bị khấu đầu tạ ơn, Dược Thánh lập tức chặn trước mặt hắn: “Thân thể ngươi vẫn còn yếu, lo mà tịnh dưỡng, kẻo lão già kia lo lắng.”
Lão già? Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn đồng thời nghi hoặc, vẫn chưa đoán ra được người nọ là ai?
Thì ra, mọi chuyện bắt đầu khi Tư Đồ tướng quân còn trẻ.
Năm ấy, vùng phía Tây Cao Cơ xuất hiện một căn bệnh lạ, khiến người mất phải, toàn thân đều sưng phù, mỗi cục u đều ứ mủ, dịch thể màu vàng có mùi thối,… Nghe được tin dữ, hoàng đế lệnh Tư Đồ Kiệt mang quân đến giải quyết, tại đây ông đã gặp một nam tử tên Cao Kỳ.
Sư phụ Cao Kỳ được người trong thôn mệnh danh Dược Thần, bất kỳ loại bệnh nào ông đều có thể chữa trị.
Thế nhưng, dịch bệnh năm đó đột ngột bùng phát, sư phụ Cao Kỳ tức thì vẫn chưa tìm ra thuốc giải, bệnh ngày càng lan rộng, chẳng mấy chốc người mất bệnh đã chiếm hết một nửa người của thôn.
Lúc bấy giờ, trong thôn truyền nhau tin đồn, chỉ cần đem “thần” hiến tế, chắc chắn bọn họ sẽ vượt qua kiếp nạn này, mà “thần” trong miệng mọi người...!Dĩ nhiên là Dược Thần có thể trị bách bệnh, có thể đem người chết sống lại, nếu là thần, sẽ vì chúng sanh mà hi sinh.
Ngày hôm đó rất đẹp, trời xanh, mây trắng, nắng vàng, sư phụ Cao Kỳ đã tìm ra phương thuốc trị bệnh cho mọi người, chưa kịp đem tin tức tốt đẹp này báo ra ngoài, cánh cửa đã bị một đàn người đạp đổ, bọn họ xông vào trong phòng, trước cái nhìn khó hiểu của hai người, hùng hổ túm lấy Dược Thần, khiêng đi.
Củi khô chất chồng thành ngọn núi, ở giữa cắm cọc gỗ, người dân đem ông buộc vào cọc, Cao Kỳ chen vào trong đám đông, muốn xông đến cứu sư phụ, nhưng đã muộn… Một ngọn lửa lớn bao trùm lấy người đàn ông, đối phương không hề phát ra âm thanh đau đớn hay oán hận, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ.
“Không!” Cao Kỳ vũng vẫy trong đám người, hô lớn: “Sư phụ!” Nam tử cố gắng kêu gào trong tuyệt vọng, thanh âm đau đớn