Giống như muốn xác minh bản thân đã thành tâm hối lỗi, mấy ngày qua, Cao Thiên Triệt không còn gặp mặt Hạ Tư Vũ.
Món ngon vật lạ, vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là, sơn hao hải vị, cuồn cuộn không ngừng đưa đến Tây Uyển, một đám lại một đám thị nữ, đầu bếp không ngừng chạy qua chạy lại bày ra bộ dáng "cung phụng chủ nhân".
Cao Thiên Triệt cơ hồ mỗi ngày đều phải đến chỗ Tư Đồ Vân Sơ ở lại ít nhất hai canh giờ, một ngày ba bữa luôn luôn dùng cơm cùng Tư Đồ Vân Sơ, khiến thời gian riêng tư của hắn và Đường Văn bị ảnh hưởng, cuối cùng hết cách, Tư Đồ Vân Sơ chỉ đành sai đám Mộng Dao chặn người ở bên ngoài.
Sau khi Tự Hoan rời đi, chuyện kinh doanh đành do Tư Đồ Vân Sơ đích thân xử lý, bôn ba bên ngoài vài hôm, rốt cục đã thu xếp xong xuôi.
Hai người quay về Tây Uyển, bỗng từ trong phòng hắn một thiếu nữ mặc y phục nha hoàn đi ra, nữ nhân tay cầm chổi, thấy hắn cũng không tỏ ra sợ sệt, chỉ cúi đầu một đường rời khỏi phòng.
Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày, lên tiếng gọi Mộng Dao: "Lần sau cho người quét dọn phòng sớm một chút!"
"Dạ vâng." Mộng Dao đang định lui ra, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: "Quên mất, thuốc bổ trong bếp đã hết, để nô tỳ ra hiệu thuốc lấy thêm."
Nhắc tới thuốc bổ… Tư Đồ Vân Sơ không khỏi thở dài.
Sau trận thập tử nhất sinh vừa rồi, Đường Văn cũng chịu trách nhiệm việc ăn uống của hắn, canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt không cho ăn uống lung tung, thuốc bổ đầy đủ, chưa đầy ba tháng, hắn đã béo lên một vòng rồi.
"Để ta." Quả nhiên, Đường Văn nghe tới thuốc bổ đã không yên tâm người khác, phải đích thân bản thân đi mua mới an tâm: "Ở nhà chờ, lát về ta mua thêm kẹo đậu xanh cho ngươi."
"Được." Tư Đồ Vân Sơ nhoẻn miệng cười, vị đắng của thuốc cũng bị vị ngọt của tình yêu xua tan đi hết.
Đường Văn đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi Tư Đồ Vân Sơ, hắn đến bên bàn trà ngồi xuống, tự mình rót một ly nhăm nhi: "Cứ có cảm giác, an tĩnh đến có chút kỳ quái."
Bên ngoài cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, Tư Đồ Vân Sơ thích yên tĩnh, bình thường ngoại trừ Đường Văn, cũng chỉ có thêm Mộng Dao và hai a hoàn theo hầu hạ.
Nhưng Tư Đồ Vân Sơ luôn cảm thấy, ngày hôm nay nó cứ là lạ, đúng rồi, là mùi đàn hương……
Tư Đồ Vân Sơ không hiểu sao cảm thấy có chút nóng, mới chỉ đầu xuân, tiết trời vẫn còn se lạnh mới đúng, không có khả năng nóng như vậy a! Cả người phát nhiệt càng ngày càng nghiêm trọng, miệng lưỡi khô khốc uống liền hai bình trà cũng không hết.
Vuốt mồ hôi, Tư Đồ Vân Sơ một bên cởi quần áo một bên hướng dục dũng phía sau bình phong đi đến.
Nước trong dục dũng là nước lạnh, nếu bình thường tẩy loại này tắm rửa nhất định sẽ cảm mạo, nhưng hiện tại Tư Đồ Vân Sơ cảm thấy chính mình nóng đến sắp nổ tung, cho nên nước này còn ngại chưa đủ lạnh!
Ngâm mình ở trong dục dũng, toàn thân phiếm hồng, Tư Đồ Vân Sơ thoải mái thở dài, sau đó cúi đầu nhìn hảo huynh đệ dưới khố gian đã muốn thức tỉnh, hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Xem ra bất tri bất giác bị người hạ dược!
A hoàn quét dọn, thuốc bổ hết, hắn bị trúng xuân tình,...!Ngoại trừ người trong phủ hoàng tử, ai còn có khả năng biết được sinh hoạt hàng ngày của hắn nữa.
Mà trong phủ ngoại trừ Cao Thiên Triệt luôn ghét hắn, thì cũng chỉ có tên khốn Hạ Tư Vũ mới dám bày ra chuyện điên rồ này!
Khoan đã, nếu hạ dược Tư Đồ Vân Sơ, Hạ Tư Vũ được lợi ích gì?
Mải mê suy nghĩ, Tư Đồ Vân Sơ vẫn chưa nhận ra cửa phòng mình bị người đẩy vào, người nọ đi đến phía sau bình phong, từ sau lưng bất ngờ ôm lấy hắn: "Mỹ nhân!
"....." Tư Đồ Vân Sơ giật mình, chợp lấy gáo múc nước bên cạnh đập thẳng vào đầu người phía sau, vội nhảy khỏi dục thùng, nhặt y phục trên đất loạng choạng mặc vào, lúc này hắn mới nhìn kỹ người đến là tên nam nhân xa lạ, toàn thân bẩn thỉu.
Tên bẩn thỉu bị đánh phát đau, trên trán xuất hiện một vệt xước nhỏ, hắn nghiến răng, lại nhìn tới làn da trắng nõn của mỹ nhân, khí huyết sôi trào, lập tức nhào tới.
Tư Đồ Vân Sơ cố gắng mở chốt cửa, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, dọc đường đi một bóng ma cũng