Ngoài cửa dương quang dần tiến vào, chiếu rọi gương mặt ngủ say của Tư Đồ Vân Sơ.
Tư Đồ Vân Sơ nghiêng người ngủ ở phía ngoài giường, Đường Văn ở phía sau gắt gao ôm lấy hắn, trên mặt vẫn mang theo tiếu ý thỏa mãn.
Bỗng nhiên, Tư Đồ Vân Sơ đầu ngón tay giật giật, ánh mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra.
Thứ đầu tiên đập vào chính là dương quang chói mắt.
Tư Đồ Vân Sơ theo bản năng vươn tay che lại.
Vừa mới động, Đường Văn vốn đang dính xác vào hắn cũng bắt đầu tỉnh.
"Ngủ thêm một lát.
" Đường Văn không mở mắt, cằm để trên bả vai Tư Đồ Vân Sơ miễn cưỡng nói.
Tư Đồ Vân Sơ từ từ nhắm hai mắt lại, chuyển thân đối mặt với Đường Văn, tránh đi ánh mặt trời: "Còn sớm sao? Lấy góc độ ánh nắng chiếu hiện tại mà nói, đã qua chính ngọ.
"
"Chính ngọ!" Đường Văn lông mi giật giật, ráng gượng mở mắt, sau một lúc, tự mình vòng qua Tư Đồ Vân Sơ bước xuống giường, cầm y phục mặc chỉnh tề, xong việc mới quay về giường giúp hắn chỉnh lại góc chăn: "Cơ thể ngươi không khỏe, ngủ thêm đi, ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi.
"
Tư Đồ Vân Sơ hơi ngượng ngùng, nhớ tới đêm qua, mặt đã đỏ như mông khỉ, địa phương nào đó giờ vẫn còn hơi ê ẩm, quả thật chưa thích hợp rời giường: "Tới đó nhớ gọi ta dậy.
"
"Ân.
" Đường Văn cúi người hôn nhẹ lên trán hắn.
Chuyển giao từ đông sang xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, cho dù có ánh mặt trời cũng sẽ không quá nóng.
Tư Đồ Vân Sơ mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của hắn liền truyền ra….
.
Đợi hắn chìm vào giấc ngủ, Đường Văn mới xoay người ra khỏi phòng, khuôn mặt âm trầm, lạnh lẽo.
*****
Đông Uyển.
Hạ Tư Vũ lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, chỉ cần ở gần đó có một chút tiếng vang liền hoảng sợ tột độ, phát hiện là nha hoàn trong phủ, mới từ từ bình tĩnh lại.
Nguyên lai, bất tri bất giác, hắn đã tự mình dâng Thiên Triệt vào tay tiện nhân kia….
.
Hạ Tư Vũ cười khổ, từ lúc nào bản thân lại biến thành dáng vẻ này, là tự khi Tư Đồ Vân Sơ vào phủ hay là tự khi nhận ra Cao Thiên Triệt thay đổi, lưu tâm với người nọ.
Hắn bỏ ra bao nhiêu công sức mới trèo lên được vị trí này, tại sao, tại sao Tư Đồ Vân Sơ lại lần nữa xuất hiện.
"Cốc, cốc" là âm thanh gõ cửa.
Hạ Tư Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu, e dè lên tiếng: "Ai đó?"
"Là nô tì đây ạ!" Người bên ngoài cố nói chuyện thật nhỏ, dường như sợ người khác phát hiện ra bọn họ.
"Vào đi!" Âm thầm thở ra, Hạ Tư Vũ mới lần nữa nói.
Cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, một bóng người mềm mại uyển