“Được rồi, không có lần sau.
” Tư Đồ Kiệt vươn tay nhu nhu thái dương, sau quay đầu hướng nhi tử ôn nhu nói: “Vân Nhi nhìn xem, tiểu tử này là người ngươi muốn tìm.
”
Đường Văn tuấn tú, nam nhân lại có mắt hoa đào, eo thon tay vượn, vóc người cao lớn, tuy chưa trưởng thành hoàn toàn cũng đã cao hơn một thước tám, thật sự hoàn mỹ đến không hoàn mỹ hơn.
Tầm mắt Tư Đồ Vân Sơ trên dưới đánh giá một lượt, đảo qua gương mặt khó ở của Đường Văn.
Ách, đúng là khó ở…
Đường Văn so với Tư Đồ Văn Sơ cao hơn một chút, hắn chỉ có thể hơi nhướn đầu mà trò chuyện với y: “Giữa ta và sư phụ ngươi, ngươi theo ai?”
“….
.
” Mắt hoa đào của Đường Văn hơi dao động, không sủng nịnh đáp: “Theo người.
”
“Giữa ta và tướng quân, ngươi theo ai?”
“Theo người.
”
“Giữa ta và hoàng thượng, ngươi…”
“Theo người.
”
Mặt không đổi, tim không loạn, thản nhiên đưa ra đáp án chắc nịch.
“Đứa nhỏ này ngươi bồi dưỡng rất tốt.
” Tư Đồ Kiệt thiệt tình thưởng thức, tuổi còn nhỏ, lá gan lại không nhỏ, hiển nhiên một phần công lao là của Trương đại gia rồi.
Trương Thành Vũ từ chối cho ý kiến, ái đồ đi theo thiếu gia, cứ có cảm giác đem nữ nhi gả ra ngoài, ông không nỡ.
Tư Đồ Vân Sơ vui vẻ, nam nhân này nói được làm được, hắn cười cười: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải luôn bên cạnh ta, chăm sóc ta, sủng nịch ta… mấy lời này đều nghe rõ.
”
Đường Văn không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng.
Đuổi Tư Đồ Vân Sơ, Đường Văn và Trương đại gia ra ngoài, Tư Đồ tướng quân không nhịn được mà thở dài.
Lời nhi tử vừa nói, nghe cứ thấy quái quái.
….
.
Từ thư phòng phụ thân đi ra cũng được một lúc lâu, Trương đại gia thoát tay nói muốn về phòng nghỉ, suốt dọc đường, Tư Đồ Vân Sơ đi trước, Đường Văn bám theo sau, thỉnh thoảng hắn cố ý dừng lại, người kia cũng sẽ theo hắn, khăng khăng duy trì khoảng cách nhất định.
Thở dài trong lòng, Tư Đồ Vân Sơ ngước mắt, mặt trời đã thẳng đứng trên đầu, hắn xoay người đến gần nam nhân: “Ta đói rồi, ra bên ngoài dùng bữa đi.
”
Đối với yêu cầu của chủ tử, Đường Văn dĩ nhiên không từ chối, lạnh nhạt gật đầu xem như đồng ý.
Cái thái độ này… Vẫn là từ từ chỉnh đốn vậy.
Rời phủ tướng quân, Tư Đồ Vân Sơ đưa Đường Văn đến Thiên Cư các, vì là buổi trưa khách nhân ra vào khá đông, Tư Đồ Vân Sơ quen thuộc đi lên cầu thang, tìm một vị trí còn trống cạnh cửa sổ lầu hai mà yên vị, nam nhân thành thật mà đứng sau lưng hắn.
“Ngươi ngồi xuống đối diện đi.
” Tư Đồ Vân Sơ cười khổ, lên tiếng.
Nam nhân vẫn bất vi sở động.
“Đây là lệnh.
” Tư Đồ Vân Sơ giọng điệu nghiêm túc.
“….
.
” Đường Văn do dự hồi lâu vẫn là tuân mệnh.
Lúc này Tư Đồ Vân Sơ mới xem như vừa lòng, bắt đầu gọi ba món mặn, hai món lạc và một món canh, tầm nửa nén hương, tiểu nhị đã đem thức ăn bầy đầy đủ trên bàn.
Tư Đồ Vân Sơ