Thân mẫu Tư Đồ Tuyết Nhã là tài nữ nhà quan lại.
Từ nhỏ đã am hiểu cầm kỳ thi họa, đến khi trưởng thành lại là quốc sắc thiên hương - đệ nhất mỹ nhân Nam Kinh.
Lúc đấy người trên phố còn lưu truyền câu nói "Lệ Kim Liên - thứ nữ nhà Lệ đại nhân chính là tiên nữ hạ phàm".
Nàng chẳng những xinh đẹp, thông minh, lại còn là một nữ nhân hiền lương, thục đức, người tình trong mộng của biết bao nam nhân tại kinh thành.
Nhưng… Hồng nhan thì bạc phận.
Mười lăm tuổi, ngày trăng sáng vành vạnh trên đầu, trong căn phòng u tối đó, thiếu nữ đã bị người làm nhục.
Bốn tên súc sinh thay nhau chà đạp lên tấm thân trong trắng của nàng, âm thanh nghẹn uất từ cuống họng không tài nào phát ra bên ngoài.
Một vệt máu đỏ rơi xuống, mùa xuân cũng không còn nữa.
Đến khi Lệ đại nhân tới nơi, con gái ông chỉ còn là cái xác vô hồn.
Ông sợ thanh danh gia đình bị hủy hoại, liền đem mọi chuyện giấu nhẹm đi, chỉ thông cáo xử chết bốn nô tài trong phủ tội trộm vàng.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc, nào ngờ Lệ Kim Liên sau đêm đó liền mang thai.
Vốn Lệ đại nhân không muốn nàng giữ đứa trẻ này, có lẽ xuất phát từ tình mẫu tử, Lệ Kim Liên kiên quyết sinh nó ra, lấy tên Lệ Mộng Dao.
Mộng trong mơ tưởng, Dao trong đao cắt, mỗi lần nhắm mắt lại đau đớn, nó như nhắc nàng về nỗi đau đêm đó, một nỗi đau cả đời cũng không tài nào quên đi.
Cho đến khi nàng gặp được vị tướng quân trẻ tuổi nhất Cao Cơ - Tư Đồ Kiệt, dáng vẻ oai hùng của người đó khiến trái tim đã chết đi của nàng thêm lần nữa sống lại.
Nhưng lúc biết được tin Tư Đồ Kiệt đã tứ hôn cùng cháu gái của thái hậu - Lưu Tú Vi, nàng liền triệt để chết tâm.
Nếu nói Lệ Kim Liên là hoa phù dung sớm nở tối tàn, thì Lưu Tú Vi chính là đóa hoa mẫu đơn kiêu sa, diễm lệ nhất trong vườn hoa đó.
Lấy nhau hơn một năm, Lưu Tú Vi sau khi hạ sanh Tư Đồ Vân Sơ, sức khỏe bỗng dưng không còn tốt như trước, bệnh tật triền miên không dứt, cầm cự được nửa năm cũng buông tay trần thế.
Cả Cao Cơ đều tiếc thay cho Lưu Tú Vi xinh đẹp lại đoản mệnh, tiếc cho tướng quân đã mất đi một nương tử hiền lương, lại khóc cho hài tử còn nhỏ đã không có mẹ chăm sóc.
Thế nhưng… Lệ Kim Liên lại vui mừng.
Nàng từng là tài nữ được người người kính nể, là nữ nhân ôn nhu như ngọc biết bao nam nhân muốn lấy cho bằng được, tại sao nàng lại không thể có được người mình yêu cơ chứ!
Trời cao không phụ lòng người, Tư Đồ tướng quân chấp nhận nạp nàng vào phủ, dù cho chỉ là thiếp, Lệ Kim Liên cũng đã mãn nguyện.
Nàng vui, cả nhà Lệ đại nhân vui, toàn phố Nam Kinh đều vui… Chỉ có tiểu oa nhi ba tuổi đứng trong góc lén lút nhìn mẫu thân, hình như đây là lần đầu tiên, Tiểu Mộng Dao biết mẫu thân vẫn có thể tươi cười, chỉ là không với bé.
Mấy a di và đại bá trong phủ thường nói "con gái sinh ra sẽ giống cha", Tiểu Mộng Dao không biết phụ thân có bộ dạng gì, bé chỉ biết… Ngoại tổ phụ không thích bé, thúc thúc bá bá cũng đều không thích bé, ngay cả mẫu thân cũng không thích.
Ngày nào Tiểu Mộng Dao cũng ngồi trước viện tử của mẫu thân, mong ngóng nàng trở về.
Xuân qua, hạ đến, thu đi rồi đông tàn, nàng chưa từng trở lại.
Không biết qua bao năm, Mộng Dao cũng đã bảy tuổi.
So với những đứa trẻ khác, nàng trưởng thành hơn rất nhiều, bởi tuổi thơ đầy bất hạnh hay vì biết rõ xuất thân của bản thân mà buộc phải trưởng thành.
Trẻ em hiểu chuyện thường sẽ không có kẹo mà ăn.
Ở trong phủ, Mộng Dao chỉ như một nha hoàn, tất bật cả ngày sau hậu viện, ngay cả con các thúc bá cũng ức hiếp nàng, nhưng nàng không ngừng chờ đợi… Chờ mẫu thân mang nàng cùng rời đi.
Đến một ngày, Mộng Dao phát hiện vị