Đường Văn ngầm hiểu ý, y vén màn xe, gió lạnh từ đâu thổi đến, lãnh đến tận xương, đêm đen đến dọa người, y xoay người nhảy xuống ngựa, vươn tay kéo Tư Đồ Vân Sơ đến bên cạnh.
Hai người vừa thoát ly xe ngựa, liền trốn vào bụi rậm ven đường, âm thanh phá gió từ phía xa truyền đến ngày càng dồn dập.
"Xe ngựa ở trước, mau đuổi theo.
" Giọng nói hùng hổ đến dọa người.
"!.
.
" Tư Đồ Vân Sơ nín thở, là Tùy Tâm.
Tùy Tâm cưỡi chiến mã ở trong đêm đen tiến lên, phía sau cả ngàn kỵ binh đi theo, tiếng vó ngựa nặng nề mà chỉnh tề, chấn động mặt đất đều run nhè nhẹ.
"Hí!" Con ngựa quay đầu nhìn về bụi cỏ ven đường, phát ra thanh âm từ mũi, binh sĩ trên lưng ngựa lấy làm lạ, chau mày nhảy xuống, rút đao đi về hướng đó.
Trốn trong bụi rậm, Tư Đồ Vân Sơ trừng mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp, Đường Văn nhẹ chạm vào bội kiếm bên hông, lưỡi kiếm chực chờ thoát ra khỏi vỏ.
Cùng lúc, "meo, meo" con mèo nhỏ nhảy ra từ bụi cỏ bên cạnh, binh sĩ chán nản tặc lưỡi: "Hóa ra là con mèo, thật mất thời gian!"
Tận khi binh sĩ kia lên ngựa, đoàn quân của Tùy Tâm rời đi, hai người họ mới đi ra khỏi bụi cây.
"Chúng ta đi.
" Tư Đồ Vân Sơ lên tiếng.
Đường Văn cúi thấp người, nháy mắt ra hiệu cho hắn trèo lên: "Ta cõng ngươi.
"
"Được.
" Tư Đồ Vân Sơ không suy nghĩ đã nhảy lên, tốc độ hắn rất chậm, không bằng nghe theo y, dù sao Đường Văn dùng khinh công cũng nhanh hơn hai người chạy bộ cả ngày.
Hai người băng qua khỏi khu rừng đến một vùng hoang du vắng lặng, trong không khí tràn ngập khẩn trương, Tư Đồ Vân Sơ hô hấp dần dần bình phục, lại phát hiện giống như có cái gì không thích hợp.
"Đêm nay thật lạnh, còn có một mùi thật chán ghét!" Đường Văn nhăn mày nói.
Hương vị? Tư Đồ Vân Sơ cả kinh, nơi này có hương vị lưu hoàng, không thể nào sai được, nhất thời hàn ý che kín toàn thân, hét lớn: "Chạy khỏi chỗ này!"
Tư Đồ Vân Sơ vừa dứt lời, Đường Văn đã theo bản năng mà nghe theo.
Vừa mới bật người nhảy ra xa, chợt nghe nổ ầm ầm, trung tâm mảnh đất của nổ ra một đạo hỏa long, mùi thuốc súng gây mũi tràn ngập bốn phương tám hướng.
Ngay cả Đường Văn đã dùng phản ứng nhanh nhất chạy trốn, nhưng hỏa dược này uy lực không phải nhỏ, thậm chí bọn họ cũng vị sức ép mãnh liệt đánh ngã trên mặt đất, máu chảy không ngừng.
Tư Đồ Vân Sơ gắt gao ôm lấy Đường Văn, quần áo bị đốt vài chỗ, cả người đầy máu.
"Ưm…" Tư Đồ Vân Sơ khẽ rên rỉ.
"Cục bông.
" Đường Văn thất kinh, trên mình y chỉ bị vết thương nhẹ, còn người kia… Máu tươi theo quán tính mà trượt xuống, thấm ướt y phục y: "Cục bông! Đừng dọa ta!"
Tư Đồ Vân Sơ nằm trên