Nghe xong lời bày tỏ của Cao Thiên Triệt, Tư Đồ Vân Sơ buồn cười, vươn tay chỉ xích sắt trên chân mình: "Đây là tình yêu mà ngươi nói?"
"....." Cao Thiên Triệt nói: "Ta chính là sợ ngươi nghĩ quẩn mà tự sát lần nữa, nên mới…"
"Chứ không phải ngươi lo ta tỉnh lại sẽ chạy trốn?" Trăm ngàn lần Tư Đồ Vân Sơ cũng không nghĩ đến sẽ đi tới bước đường này, giữa hắn và Cao Thiên Triệt từ lúc bắt đầu là oan gia, hiện tại và sau này, giữa bọn họ cũng tuyệt đối không phát sinh thêm tình cảm gì khác.
Đời này, Tư Đồ Vân Sơ chỉ yêu một nam nhân, chính là Đường Văn, dù cho âm dương cách biệt cũng sẽ không thay đổi.
"Ta còn tưởng ngươi cùng đám hoàng thất kia khác nhau, thì ra trong lòng các ngươi, chân tình hay sự hy sinh cũng chỉ như điều hiển nhiên." Tư Đồ Vân Sơ nhếch mép cười lạnh, có hơi xúc động thương thay cho Hạ Tư Vũ: "Từ lúc nhận lầm người, ngươi đã trao hết toàn bộ tâm can cho Hạ Tư Vũ, hơn mười năm nay đều là như thế, lúc này ngươi lại nói với ta do bản thân nhầm lẫn, vậy đoạn tình cảm suốt thời gian qua là hư tình hay giả ý?"
Cao Thiên Triệt sửng sốt, mỗi lý lẽ hùng hồn từ miệng Tư Đồ Vân Sơ thốt lên đều khiến hắn không thể phản bác, ắt có lẽ bị người trên giường nói trúng tim đen, tâm tình tốt đẹp cũng hỏng, Cao Thiên Triệt thất thần rời đi, bỏ lại mình Tư Đồ Vân Sơ.
*****
Đã qua bảy ngày, đại lễ đăng cơ của Cao Thiên Ca cũng xem như hoàn tất.
Ngày mười lăm tháng tư năm Cao Cơ thứ ba mươi, theo di chiếu của tiên hoàng, đại hoàng tử Cao Thiên Ca tài đức vẹn toàn, đủ dũng trí gánh vác sơn hà xã tắc, nay trẫm truyền ngôi cho đại hoàng tử, Cao Cơ vĩnh hưng ngàn đời.
Cao Thiên Ca vừa lên ngôi vua, trong kinh thành đã truyền đến hàng loạt tin tức.
Thục phi mưu hại hoàng thất, nể tình nữ nhân đã sinh cho tiên hoàng một hoàng tử, ban một vải lụa trắng cùng một ly rượu độc.
Tam hoàng tử Cao Thiên Lãng cấu kết với ngoại tộc, ý đồ mưu sát quân vương.
Trẫm lệnh cho nhị hoàng tử Cao Thiên Triệt áp giải tù nhân vào kinh, xử tử giữa phố để làm gương cho người đời, tru di cửu tộc nhà ngoại, nam tử thì chém đầu, nữ nhân thì xung quân phục vụ binh lính, trẻ em cũng không lưu lại.
Hoa phi - Mẫu thân của Cao Thiên Ca cũng trở thành Thái Hậu, thừa tướng Lý Dịch Hiên lên chức Thái sư nắm giữ quyền lực dưới một người, trên vạn người.
…..
Ngày hai mươi tháng tư, quân đội của Cao Thiên Triệt hồi kinh.
Cao Thiên Triệt không công phu lại để ý đến người khác, xoay người lên ngựa chạy đến trước mặt Tư Đồ Vân Sơ.
Tư Đồ Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa, ngựa xóc nảy vô ý tác động đến miệng vết thương trên người, trực tiếp đau nghiến cả răng, trái tim Cao Thiên Triệt đau như đao giảo, vội giật mạnh dây cương, không chờ chiến mã dừng lại đã xoay người xuống ngựa, chạy đến chỗ Tư Đồ Vân Sơ, một tay nâng hắn dậy, Tư Đồ Vân Sơ cả người đẫm mồ hôi, Cao Thiên Triệt cũng không dám chạm lung tung, giọng khàn khàn: "Có phải rất đau không? Ta và ngươi cưỡi chung một con ngựa, có xảy ra chuyện gì, ít nhất ta vẫn bảo vệ được."
Tư Đồ Vân Sơ từ lúc nghe Cao Thiên Triệt nói thích mình, trong lòng tự động sinh ra ác cảm đối với sự tiếp xúc của đối phương, trên người có bao nhiêu vết thương, hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, vẫn liều chết nói: "Không cần, ta không quen thân cận với người ngoài."
Hai chữ "người ngoài" như tát thẳng vào mặt Cao Thiên Triệt, hắn nghiến chặt răng: "Ở bên ngoài ngươi có thể….."
"Không cần thiết nữa." Tư Đồ Vân Sơ nói: "Vở kịch này cũng nên kết thúc, đừng tự dằn vặt bản thân."
Cao Thiên Triệt hai mắt xích hồng, cởi áo choàng trên người khoác lên cho Tư Đồ Vân Sơ, quay đầu tự mình lên ngựa dẫn đầu đoàn quân: "Theo hướng kinh thành, sát!"
"Sát, sát!" Binh linh theo sau dõng dạc hô to.
Trương Di và Triệu Tinh cưỡi chiến mã theo sau Cao Thiên Triệt, từ khi xảy ra sự kiện đó, Triệu Tinh hầu như không còn nói thêm lời nào, Trương Di bất đắc dĩ thở dài: "Triệu Tinh, ngươi vẫn còn trách ta sao?"
"Ta sao dám trách ngươi!" Triệu Tinh hừ lạnh nói: "Chỉ là… ta hơi sợ hãi."
"Sợ hãi?" Trương Di khó hiểu.
"Đúng!" Triệu Tinh cầm chặt dây cương, khóe miệng dâng lên nụ cười so với khóc càng thêm xấu xí: "Ta sợ một ngày bản thân không còn giá trị với điện hạ, phải chăng ngươi sẽ một đao giết chết ta?"
"Ta…" Trương Di khó khăn mở lời, hắn không giải thích, bởi nếu ngày đó thật sự đến, hắn sẽ ra tay được sao?
Thái độ ấp úng của hắn cũng triệt để đập tan tia hy vọng cuối cùng của Triệu Tinh.
Triệu Tinh kéo