"Chuyện gặp nhau ở trà lâu có phải ngẫu nhiên không?"
----------------------------------------------
Mộ Du làm bộ nghe không hiểu, nếu y nói "Không phải", vấn đề tiếp theo hắn hỏi chắc chắn là: Ngươi biết tin tức từ nơi nào!
Vì thế y mê mang hỏi lại: "Vương gia đang nói cái gì vậy?"
Minh Vương hừ lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn, ý bảo thuyết thư tiên sinh kể lại từ đầu một lần nữa.
Thuyết thư tiên sinh:! !
Mộ Du hít một hơi thật nhỏ, chỉ cần y khẳng định là ngẫu nhiên gặp mặt, mặc kệ người này tra thế nào, cũng cũng không tra được chân tướng.
Thuyết thư tiên sinh kể đầy nhịp điệu, Mộ Du thoáng nghiêm túc nhìn Bách Lý Tiêu Minh, y cũng đành nghe cho xong câu chuyện.
Một lát sau, Bách Lý Tiêu Minh cầm lấy ly trà gần tầm tay nhất, nhấp một ngụm, ngón tay đặt trên đầu gối khẽ gõ một chút, mặt vô biểu tình nói: "Mấy hôm nữa là đến yến hội.
"
Mộ Du đang nghiêm túc nghe chuyện "A" một tiếng, sau đó mới phản ứng lại, y hướng người chắp tay, "Đa tạ Vương gia đã nhắc nhở.
"
Y gặp hắn cũng không nhiều lời, Mộ Du lại xoay người tiếp tục nghiêm túc nghe.
Bách Lý Tiêu Minh lười biếng dựa vào ghế trên, một tay chống đầu, một bên dùng dư quang nhìn lén Mộ Du.
Mắt hạnh chuyên chú, lóe ánh sáng, lông mi run run rõ ràng, quan trọng là mặt mũi thanh tú.
Khi có chuyện kích động sẽ nhấp nhấp môi, dáng ngồi đoan chính, hết thảy đều là gãi đúng chỗ ngứa.
Chỉ là không biết, ở trước mặt hắn thì ngoan ngoãn cùng thành tâm, rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng.
Bách Lý Tiêu Minh thu hồi ánh mắt, không vội, chúng ta từ từ tới, bổn vương rất muốn nhìn xem, ngươi có mưu tính gì!
Chờ nghe xong toàn bộ chuyện xưa, Mộ Du vẫn chưa đã thèm.
Ước gì y có thể trở về viết phần tiếp theo rồi đem tới cho tiên sinh tiếp tục kể!
Bất quá y vẫn chưa quên người ngồi bên cạnh mình, "Đa tạ Vương gia khoản đãi.
"
Bách Lý Tiêu Minh "Ừ" một tiếng, theo sau đứng lên.
"Bổn vương phải về.
"
"Cung tiễn Vương gia.
"
Bách Lý Tiêu Minh: "! ! "
Mạc danh cảm thấy y muốn mình đi càng sớm càng tốt.
Mộ Du vội vàng sửa miệng: "Vương gia, ngài còn muốn uống trà nữa không?"
Bách Lý Tiêu Minh liếc mắt một cái.
Lúc này mới biết là chân chó à? Quá trễ rồi!
Mộ Du: "! ! "
Ánh mắt chạm nhau, Bách Lý Tiêu Minh hừ hừ một tiếng, nhấc chân liền đi mất.
Lúc này hệ thống mới lên tiếng:" Xem ra không cần ta chỉ điểm thì ngươi tự do phát huy cũng không tồi!"
Mộ Du:" Mi vừa đi đâu vậy?"
Hệ thống:" Ta tìm được một thứ tốt, trở về sẽ nói cho ngươi.
"
Mộ Du