Yến hội hoàng gia lần này là do Thái tử sắp xếp.
Khu vực săn bắn nằm ở Tây Sơn, cách hoàng thành ước chừng khoảng hai mươi đến ba mươi dặm.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn tụ tập ở cửa ngoại thành, Hoàng Đế dẫn đầu, Thái Tử cùng các quan đại thần nối đuôi theo sau, nam quyến cưỡi ngựa, nữ quyến ngồi xe ngựa, song nhi thì tùy ý của mình.
Dựa theo thân phận có tôn quý không, theo thứ tự mà di chuyển.
Thân phận Mộ gia có phần đặc thù, lại là thân tín của Hoàng Thượng nên được đi song song với con cháu hoàng gia.
Bách Lý Tiêu Minh đi bên trái Hoàng Đế, Thái Tử đối lập đi bên phải.
Hai người dần vượt lên phía trước.
Lần này bọn họ muốn săn bắn ở Tây Sơn ba ngày, Mộ Dương Trác với Quản Nhược An đối xử bình đẳng, đặt mua quần áo mới cho tam thân, còn có một bộ ngựa đơn độc hành trang.
Mộ Du không thích cưỡi ngựa, một mình bá chiếm luôn một chiếc xe ngựa, để cho đám nữ quyến đi phía trước.
Nhưng đến khu vực săn bắn rồi, chắc chắn sẽ không còn thoải mái như vậy nữa.
Mộ Du thở dài một hơi, y có thể tưởng tượng được cách mà Mộ Đồng lét lút trả thù y rồi.
Hệ thống:" Ngươi không đánh lại bọn họ nhưng ta làm được a! Giao thân thể ngươi cho ta khống chế là được!"
Mộ Du:......
Không có khả năng, mơ cũng đừng nghĩ đến!
Hệ thống chép chép miệng, hỏi:" Ngươi thấy kẻ thù kiếp trước hả?"
Nó không nhắc tới còn được, nhắc xong Mộ Du liền thấy cay đôi mắt! Trời mới biết, y tốn bao nhiêu sức lực để thoát khỏi vận mệnh này!
Bách Lý Nghiệp! Chẳng sợ chết thêm lần nữa, y sẽ không bao giờ quên những gì mà hắn đã làm với y từ đời trước!
Mộ gia xem y là quân cờ, nhưng tốt xấu gì họ vẫn còn nhớ y họ Mộ! Trăm dặm nghiệp từ khi đáp ứng chuyện đính hôn, lại đến thành thân, hắn chưa bao giờ xem y là con người mà đối đãi!
Súc sinh sống lâu ngày trong phủ, dù thế nào cũng có chủ nhân che chở!
Còn y có một cái tiện mệnh, đến chết cũng không có ai nhặt xác cho!
Hệ thống phát hiện mình đã lỡ lời, vội vàng khuyên:" Bình tĩnh! Bình tĩnh! Luôn có người trừng trị hắn mà! Ngươi quên là chuyến đi này ngươi đến để phá hôn sự của Mộ gia sao!"
Mộ Du thu liễm cổ tức giận, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, ngón tay thon thả trong tay áo nắm chặt, mơ hồ nghe được cả tiếng rắc rắc.
Y tựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Hệ thống thở dài một hơi, kiếp trước ký chủ