Lời Bách Lý Tiêu Minh vừa bật ra khỏi miệng đã làm đám người Quản Nhược An xấu hổ tại chỗ, đối diện đôi mắt thâm trầm của Mộ Dương Trác, mặt ả lập tức tái đi hai phần, thân thể cũng cứng đờ một chút.
Nhưng ả ta ngay lập tức phản ứng lại, nếu mình vứt bỏ thể diện trước mặt Thái tử, sau khi trở về Mộ Dương Trác khẳng định sẽ càng thêm tức giận, cô ta cười nói với Mộ Đồng: "Đồng nhi, con có chắc là chỗ này không?"
Một vài cặp mắt dừng lại trên người Mộ Đồng, sau lưng hắn toát một thân mồ hôi lạnh, lại bắt gặp tầm mắt Quản Nhược An nhìn mình, hắn cúi đầu, sau đó "A" một tiếng, nói: " Chắc là ta rẽ nhầm lối ấy mà, nơi bọn ta muốn đến là đình viện kia.
"
Đình viện hoàng gia tự nhiên sẽ có vài phong cảnh hữu tình, bên trong đình có hành lang dài và nhà thủy tạ, khi đèn dầu được thắp lên, thủy quang liễm diễm, đàn cá chép bơi lội tung tăng, đặc biệt sinh động đẹp mắt.
Mà con đường đi đến đình viện kia đúng thật là thông với sân viện cũ này, hai nơi cách nhau chỉ có một đoạn đường bị phân nhánh mà thôi.
Mộ Dương Trác hướng Thái Tử cùng Bách Lý Tiêu Minh bái một cái, hỏi: "Thái Tử điện hạ, Minh Vương có muốn đi cùng không?"
Thái Tử nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, lại bắt gặp đôi mắt của tên kia như dính chặt trên người Mộ Du, hắn không khỏi nhếch miệng cười một chút.
"Nếu tôn phu nhân muốn đi đình viện thì cô với Minh Vương liền! ! "
"Được nha, đúng lúc cùng nhau đi ngắm cảnh xem.
" Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên mở miệng, trên khuôn mặt hắn treo một nụ cười, ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Mộ Du nhìn hắn một cái, không khỏi hồi tưởng đến cảnh tượng đời trước.
Lúc ấy, y cùng trăm dặm nghiệp vừa đụng mặt nhau, y mới hàn huyên được hai câu, chuẩn bị rời đi để bớt tị hiềm, Mộ Đồng liền dẫn một đống người bước vào sân.
Mà câu đầu tiên Mộ Đồng nói là: "Tứ đệ, bọn ta tìm ngươi khắp nơi, không ngờ ngươi lại đi hẹn hò à?"
Mộ Đồng vừa dứt lời, Mộ Hân lập tức kinh ngạc nói: "Tam hoàng tử điện hạ, ngươi với đệ đệ của ta! ! "
Một tiếng quát lớn, một tiếng kinh hô, trực tiếp làm Mộ Du lâm vào hoàn cảnh có trăm cái miệng cũng khó giải thích, mà Mộ Dương Trác không phân xanh đỏ đen trắng, trực tiếp tiến lên cho y một cái tát.
Y bị đánh té ngã trên mặt đất, ngẩng đầu liền bắt gặp con ngươi lạnh lùng kia của Bách Lý Tiêu Minh.
Bình đạm không gợn sóng, phảng phất như không có bất kỳ vật gì trên thế gian có thể lọt vào cặp mắt kia.
Bây giờ nhớ lại, chính Mộ