Nếu nói đạo lý, lời này của Mộ Dương Trác rõ ràng là không để Bách Lý Nghiệp vào mắt, nhưng có thân phận Thái Tử ở đó, Bách Lý Nghiệp cứ việc bất mãn,nhưng không thể phủ nhận, khi Thái Tử mở miệng, không thể nghi ngờ là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Đáy lòng Mộ Du xẹt qua một mảnh lạnh lẽo, đời trước Thái Tử chủ động bán mặt mũi, đời này Mộ Dương Trác chủ động cầu tình, cái nào nặng cái nào nhẹ, lập tức phân cao thấp.
Hệ thống an ủi nói:" Là Mộ Dương Trác sai, nhìn mắt cá mà tưởng trân châu.
"
Mộ Du:" Ta chỉ là cảm thấy kiếp trước mình thật ngu ngốc quá.
"
Hệ thống:" Đời này không ngu nữa thì tốt rồi.
"
Mộ Du:! !
Y hoài nghi hệ thống đang ngấm ngầm hại người.
Hệ thống:" Khụ, Mộ Hân đang trừng ngươi!"
Nói là trừng cũng không đúng, ánh mắt Mộ Hân từ không thể tin, lại đến hận, cuối cùng biến thành xấu hổ và giận dữ không cam lòng!
Chỉ là, sự chú ý của những người khác đều ở trên người Thái Tử, căn bản không nhìn thấy biến hóa của Mộ Hân!
Mộ Du khoái ý hướng Mộ Hân cười, quả nhiên, giây tiếp theo, cô ta thẹn quá hóa giận nói: "Là ngươi đúng không? Là ngươi cố ý hãm hại ta!"
Cô chỉ tay về phía Mộ Du, bộ dáng kia tựa hồ muốn đem y chém thành tám mảnh.
Mộ Du vẻ mặt vô tội: "Đại tỷ, ngươi đang nói gì vậy?"
"Chính là ngươi, người xảy ra chuyện đêm nay rõ ràng chính là ngươi!" Lời này Mộ Hân vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, Quản Nhược An trực tiếp trắng mặt, tính cả Mộ Đồng cũng không ngoại lệ.
Mộ Dương Trác quát lớn: "Mộ Hân! Nếu còn không thanh tỉnh lại, ta có thể cho người vứt ngươi xuống nước cho ngươi tỉnh ra đấy!"
Mà mặt Mộ Hân trắng bệch, hiển nhiên đã quên rằng mình đang trong hoàn cảnh nào, cũng đã quên ở đây đều là loại người gì.
Lâm phu nhân xem náo nhiệt không chê đại sự, âm dương quái khí nói: "Nguyên lai là rắp tâm hại người, lại bị người gieo gió gặt bão ha.
"
Quản Nhược An tức đến ngực phập phồng không ngừng, thập phần muốn tiến lên xé miệng Lâm phu nhân.
Nhưng ả sợ lửa lan đến bên người mình, thế là nói: "Tam điện hạ, Hân nhi là dạng người gì, chúng ta rõ ràng nhất, vừa rồi ngươi nói con bé chủ động câu * dẫn ngươi, chỉ sợ trong đó có hiểu lầm.
"
Bách Lý Nghiệp đã mặc xong quần áo, hắn nhìn về phía Mộ Dương Trác, giống như chim ưng vồ mồi, đang chờ đợi thời cơ.
Dù đúng sai gì thì người bị tính kế chỉ là một thứ nữ của viện trưởng thôi! Tuy rằng tức giận vì bị lọt hố, nhưng tư vị Mộ Hân cũng không tồi, hắn không ngại bán cho Mộ phủ chút mặt mũi, vì thế hắn nói: "Nga, xin Mộ phu nhân nói rõ ràng ra cái hiểu lầm ấy?"
Mắt Mộ Đồng sáng lên, thấy được túi thơm của Mộ Hân giờ phút này đang ở trong tay Bách Lý Nghiệp, hắn ngàn tư trăm chuyển, giữa tỷ đệ họ, cần thiết phải có một người gả cho Bách Lý Nghiệp!
Mà hiện giờ Mộ Hân đã thất thân, nàng ta là người được chọn hoàn hảo nhất!
Nếu tính như vậy, thì chỉ cần giải quyết nốt Mộ Du! Người gả cho Minh Vương, cũng chỉ có thể là hắn!
Mộ Đồng "A" một tiếng, "Túi thơm của tỷ tỷ kìa.
Sao nó lại ở chỗ Tam điện hạ?"
Quản Nhược An lập tức tiếp lời, "Như thế xem ra, nguyên lai là Tam điện hạ lưỡng tình tương nguyện cùng Hân nhi!"
Mộ Hân muốn phản bác, lại bị Mộ Đồng đè lại, cũng bị bịt kín miệng, hắn nhỏ giọng nói: "Tỷ, nếu ngươi còn muốn xuất giá thì nhận lời đi!"
Mộ Hân mở to hai mắt, hiểu được ý Mộ Đồng qua đôi mắt, nàng đình chỉ giãy giụa!
Đúng vậy, lưỡng tình tương duyệt, so với việc câu* dẫn dễ nghe hơn nhiều!
Hơn nữa nàng đã thất thân! !
Mộ Du cảm thấy buồn cười, rốt cuộc là kiếp trước y ngu bao nhiêu, mới không hiểu được đây là một kế hoạch có bố cục tỉ mỉ chứ!
Bất quá Mộ Du không tính bóc trần chuyện cũ, không đợi trăm