Xuân săn kết thúc, trên đường về kinh, Mộ Du dùng chung một chiếc xe ngựa với Mộ Đồng.
Đối thượng ánh mắt kinh miệt của Mộ Đồng, Mộ Du không khỏi bật cười, "Tam ca, ngươi không vừa lòng với hôn sự của đại tỷ à?"
Ngón tay vốn đang rũ xuống bên người Mộ Đồng cuộn chặt, hắn lộ ra một nụ cười giả tạo, thanh âm có chút thấp, "Mộ Du, ngươi cho rằng để tỷ tỷ gả cho Tam hoàng tử, ngươi liền có thể kê cao gối mà ngủ rồi gả cho Minh Vương sao? Ngươi nằm mơ đi!"
Mộ Du: "! ! "
Y có nói là y muốn gả cho Minh Vương đâu nhỉ?
Hệ thống đột nhiên lên tiếng:" Ngươi không gả cho Minh Vương, vậy ngươi muốn gả cho ai?"
Mộ Du nhíu nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia mê mang, chẳng lẽ song nhi trừ vận mệnh phải gả chồng, thì không có biện pháp khác sao?
Hệ thống muốn nói lời tác hợp cho y nhưng lại kẹt ở cổ họng, nó thở dài một hơi, dung túng nói:" Ngươi muốn gả cho người ta thì gả, không muốn thì chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai.
"
Lông mày Mộ Du giãn ra, Mộ Đồng đối diện thấy y nửa ngày cũng không nói lời nào, cho rằng rốt cuộc y cũng tự mình hiểu rồi, Mộ Đồng hừ lạnh một tiếng, "Mộ Du, nếu ngươi đồng ý, lần sau lúc Minh Vương gọi ngươi thì mang theo ta, chờ ta gả cho Minh Vương rồi, ta đảm bảo ngươi cơm áo không lo, thế nào?"
Mộ Du chưa bắt đầu chửi hắn thì hệ thống đã nhảy dựng lên:" Sao Mộ Đồng có thể không biết xấu hổ như vậy! Chuyện gì cũng chường mặt ra, cũng không sợ bị bệnh sởi à!"
Mộ Du "Phụt" cười lên tiếng.
Mộ Đồng nhướng lông mày lên, "Ngươi cười cái gì?"
Mộ Du sát vào hắn, ánh mắt mang theo đánh giá, "Tam ca, sao ngươi có thể tự tin cảm thấy Minh Vương có thể coi trọng ngươi?"
"Ngươi!" Mộ Đồng ngồi dậy, giơ tay muốn đánh người, lại bị Mộ Du nắm cổ tay cản lại.
Mộ Du nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, từng câu từng chữ nói: "Bằng ngươi, còn không xứng!"
Nói xong Mộ Du buông lỏng tay ra, ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Mộ Đồng tức đến cả người phát run, mắt thấy hắn chuẩn bị dùng hết sức nhào sang hướng Mộ Du, Mộ Du nhắc nhở: "Tam ca, đây là ở trên xe ngựa, nếu bị người Lâm gia thấy được, không biết họ lại muốn lắm miệng nhai mất mấy cái lưỡi của Mộ phủ đây.
"
"Mộ Du!"
Nghe thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn, Mộ Du chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.
Mộ Đồng hung tợn tiếp tục buông lời ác độc, "Ngươi đừng quá đắc ý, ta không xứng với hắn, thì ngươi càng không xứng!"
Mộ Du cảm thấy buồn cười, "Tam ca, ta là đích ngươi là thứ, vì sao ngươi không xứng, thì ta phải không xứng? Nếu ngươi muốn nói lý lẽ rõ ràng ấy, thì phải là ta không xứng với người, ngươi lại càng không xứng với! ! Đi.
"
Ngữ điệu khiêu kích của Mộ Du còn tặng kèm thêm một cái nhướng mày với Mộ Đồng, Mộ Đồng tức đến nhảy dựng lên, nếu không phải hắn ghi nhớ lời Mộ Dương Trác dạy bảo, e là hắn hận không thể đem Mộ Du bầm thây vạn đoạn!
Lúc sau hai người lại không nói chuyện, Mộ Đồng quay mặt ra bên ngoài, Mộ Du lại nhắm mắt dưỡng thần.
Bất quá, Mộ Đồng dám kiêu ngạo như vậy, thật ra làm Mộ Du có chút ngoài ý muốn, y mở mắt ra, nhìn chằm chằm Mộ Đồng nửa buổi, trong lòng dâng lên một suy đoán—— Mộ Dương Trác biết mong muốn của Mộ Đồng, hắn cũng ngầm đồng ý.
Trước kia, Mộ Dương Trác lo sự nghiệp của mình nên đối đãi với y một cách "Đặc thù" vì Minh Vương, mà hiện giờ Minh Vương coi như tương hộ với hắn, Mộ Dương Trác vẫn làm theo ý mình như cũ, có thể nói, về sau! ! Chỉ sợ y sống trong phủ càng khó khăn hơn!
Hệ thống yếu ớt mở lời:" Cái kia, tối hôm qua ngươi đi phó ước ấy, Mộ Đồng đi mách lẻo với cha ngươi, nói là lòng ngươi chẳng hướng về Mộ phủ nữa, nếu gả cho Bách Lý Tiêu Minh, cũng chỉ tìm thêm phiền phức cho Mộ gia, hắn xung phong nhận trách nhiệm, muốn đi thông đồng với Minh Vương.
"
Mộ Du:! !
Sao mi không nói sớm hơn chứ?
Hệ thống bĩu môi:" Với hoàn cảnh tối hôm qua kia, ngươi muốn ta nói như thế nào?"
Mộ Du:! !
Cảnh tượng hôm qua, lại lần nữa hiện lên trong đầu Mộ Du.
Eo của y bị bàn tay Bách Lý Tiêu Minh ôm lấy, ánh mắt gần trong gang tấc, tự tin cùng nghiêm túc viết thẳng trong con ngươi, mà y đỏ hồng cả mặt, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập cường tráng hữu lực.
Y nghe thấy Bách Lý Tiêu Minh nói với mình:" Ta thề, tuyệt đối không tặng người làm ấm giường cho tên đó.
"((??? Edit xong mà vẫn không hiểu))
Hắn nói thẳng ra như vậy, Mộ Du mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể nương theo suy nghĩ của hắn mà đi.
Bách Lý Tiêu Minh nói xong, thật cẩn thận tránh đám người khác, đưa y về viện.
Lúc ấy, bộ dạng Mộ Du bị Bách Lý Tiêu Minh khi dễ thảm thương, hệ thống nào còn tâm tư báo chuyện bên lề, nó chỉ ước gì hai người có thể thân cận thêm chút nữa.
Hồi ức đến đây là hết, vành tai Mộ Du đỏ lên, y ho khan một tiếng, vội đánh trống lảng:" Xem ra về sau chúng ta cũng không cần khách khí nữa!"
Hệ thống:??
Mộ Du:" Chính là không cần để ý mặt mũi cho Mộ gia nữa.
"
Hệ thống cái hiểu cái không, nói đi nói lại, ký chủ nói cái gì là cái gì vậy.
Chờ tới Mộ phủ rồi, thơi điểm xuống xe ngựa, Mộ Đồng cố ý đẩy Mộ Du một cái, cũng may Mộc Nguyệt nhanh tay đỡ lấy, bằng không y đã ngã chổng vó như chó gặm sh*t rồi.
Mộ Du đứng thẳng người, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Mộ Đồng.
Hệ thống tức giận bất bình:" Người này quá xấu rồi, ta nguyền rủa hắn không gả cho ai được!"
Mộ Du cong cong khóe miệng, nói với hệ thống:"Nếu Mộ Đồng đã cho ta cơ hội này, ta đây liền không khách khí.
"
Nói xong y liền bảo Mộc Nguyệt buông tay, sải bước đến phía sau Mộ Dương Trác.
Quản Nhược An nhìn thấy Mộ Du hùng hổ đi đến, mí mắt giựt giựt.
"Cha, mẫu thân, Du nhi cả gan xin người tặng cho tam ca ít trà khử hỏa khí, miễn cho lần sau lỡ Mộc Nguyệt không đỡ ta kịp, hại tam ca phải gánh cái danh huynh giết đệ.
"
Mộ Đồng đang đi thì nghe được lời Mộ Du nói, hắn lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã trên đất! Mộ Du thật đúng là có bản lĩnh! Chuyệ có chút xíu như vậy mà cũng dám cáo trạng!
Trước của phủ có nhiều ngươi dân lui tới, Mộ Dương Trác trầm mặt xuống, thấp giọng quát lớn: "Các ngươi ngại không đủ mất mặt sao! Tất cả đều vào phủ!"
Mộ Du dám nói trước mặt công chúng, y sẽ không sợ Mộ Dương Trác trở mặt.
Hốc mắt rưng rưng, một bộ dáng ủy khuất cực kỳ, "Cha, ta đâu có nói sai, Mộc Nguyệt có thể làm chứng mà.
"
Mới vừa rồi Mộ Du ám chỉ việc huynh giết đẹ cũng đã làm người khác chú ý, hiện giờ y mang một bộ dạng ủy khuất như vậy, trái ngược hoàn toàn với Mộ Dương Trác âm trầm sắc mặt, rất khó không khiến người ta hiểu lầm, Mộ Dương Trác có thành kiến đối với nhi tử của tiền phu nhân.
Mộ Dương Trác nói như nghiến qua kẽ răng: "Mộ Đồng, xin lỗi Du ca nhi mau!"
Sự bực tức của Mộ Đồng dâng lên, nhưng lại rất mau bị đè bẹp xuống, hắn nén giận nói: "Tứ đệ, vừa rồi là