Câu trả lời của Mộ Du làm Nhạc Nguyệt sửng sốt, nàng cho rằng Mộ Du với Vương gia chỉ thiếu việc chọc thủng lớp cửa sổ giấy cuối cùng thôi, lại không nghĩ rằng Mộ Du có ý tưởng như này.
Chỉ là......!Không nghĩ tới thôi, chứ đâu có phải là không bao giờ nghĩ tới mà?
Nhạc Nguyệt cong cong môi, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Hệ thống nghĩ thầm, nha đầu Nhạc Nguyệt này, ngươi ăn luôn lời thoại của ta rồi.
Mộ Du nghe được động tĩnh ở cửa, biết ngay là Mộc Nguyệt đã dẫn Song Hỉ tới.
Song Hỉ nhìn Mộ Du, chắp tay khom lưng, gọi "Chủ tử."
Là "Chủ tử" chứ không phải thiếu gia, đổi một cách xưng hô khác thôi, cũng đủ cho thấy lập trường của Song Hỉ.
Mộ Du tiến lên đỡ người dậy, "Song Hỉ, hiện tại ta có một việc, cần ngươi đi làm."
Mộc Nguyệt cùng Nhạc Nguyệt liếc nhau, sôi nổi lui ra ngoài.
Song Hỉ ghé tai sang phía Mộ Du, y kể hết kế hoạch của mình một lần.
Song Hỉ: "Chủ tử yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt việc này."
Mộ Du "Ừm" một tiếng, lại hỏi: "Song Hỉ, ngươi có trách ta không?"
Nếu không phải Mộ Du muốn đem Song Hỉ bên người Mộ Dương Trác đến đây.
Bây giờ, Song Hỉ vẫn có thể ở Mộ phủ, vẫn được hạ nhân tôn kính.
Tuy rằng đi theo Mộ Du cũng không tệ lắm, nhưng theo cách nhìn của chủ nhân ở Mộ phủ, khẳng định hầu hạ bên người Mộ Dương Trác càng có ưu thế hơn.
Sóng mắt Song Hỉ bình tĩnh, ngữ khí không chút gợn sóng, "Dù mọi chuyện có thay đổi như thế nào, thân phận của Song Hỉ vẫn mãi không đổi, nhưng đất trời Mộ phủ lại có thể thay."
Vừa vào nô tịch, việc chung thân đại sự cũng không thể thoát khỏi tầng lớp thân phận này.
Dù có chuộc lại được khế bán thân, trước mặt người khác, cậu vẫn kém họ một bậc.
Điểm này, Song Hỉ hiểu sâu vô cùng.
Ánh mắt Mộ Du không đổi, trong lòng lại nổi lên hai phần kinh ngạc, y cho rằng Song Hỉ thấy mình có cái đùi to bự là Minh Vương, nên mới gửi trao thân gửi phận vào tay y chứ.
Không ngờ tới, Song Hỉ sẽ nghĩ như vậy.
Hệ thống không nhịn được nói:[ Hiện tại ta có chút hiểu tại sao Song Hỉ có cảm giác như ông cha già với ngươi rồi ó.]
Mộ Du không giả lời hệ thống, y trầm mặc hai giây, rồi nói với Song Hỉ: "Ta có thể hứa với ngươi, sẽ trả lại khế bán thân cho ngươi."
Ánh mắt Song Hỉ chớp động, thả lỏng hai tay nắm chặt bên người, cậu ta mấp máy môi hai ba cái, rồi nhạt nhẽo thở ra một hơi, lắc lắc đầu.
Mộ Du cắn cắn thịt mềm trên môi, tuy Song Hỉ chỉ nhỏ hơn y có năm tuổi, nhưng cậu ấy đã sống lâu ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương này, trong lòng ắt có suy tính của bản thân, nói chung là không giống với y.
"Được rồi, ngươi đi làm chuyện ta nói đi."
Song Hỉ gật gật đầu, "Dạ, Du thiếu gia."
Chờ đến khi Song Hỉ rời đi, hệ thống mới mở miệng:[ Song hỉ đắn đo thật thỏa đáng đó.]
Mộ Du nhìn ra cửa, đôi mắt hơi mơ hồ, không hổ là ở hạ nhân hù hạ tại thư phòng hầu hạ nhiều năm như vậy, có chút tiếng nói rồi, không cần nhắc hắn, hẵn cũng biết nên nói như thế nào.
Ngày quan ngày, hạ nhân Mộ phủ ai cũng nơm nớp lo sợ, sợ làm sai vệc gì đó, bị lời đồn bên ngoài đốt cháy luôn tay áo trong.
Cửa sổ khắc hoa rộng mở, khuôn mặt người ngồi bên trong xanh lè, đột nhiên quát một tiếng lớn, người đang bẩm báo sợ tới mức quỳ một cái " Rầm" xuống sàn nhà.
"Đi gọi Mộ Du lại đây cho ta!"
"......!Vâng!"
Quản Nhược An theo tiếng nói chuyện mà bước vào, đánh tiếng cho nha hoàn hầu hạ thêm chút thuốc vào nước trà, rồi ả nhận cái chung ấy, đẩy đến trước mặt Mộ Dương Trác.
"Lão gia, có chuyện gì mà lại nóng giận đến vậy?"
Mộ Dương Trác nhìn ả ta một cái, " Là chuyện bên ngoài, nghe nói kẻ đứng sau là Lâm gia."
Trong lòng Quản Nhược An giật nảy lên một cái, nhíu nhíu mày, "Cái nhà Lâm thượng thư này, thật đúng là âm hồn không tan."
Ánh mắt Mộ Dương Trác tối tăm, phân nộ trong lòng dâng lên, hắn đập mạnh cái chung lên bàn "Cộp" một tiếng, "Lâm thượng thư là cái thứ chó má gì, bất quá cũng chỉ là quân cờ mang danh viên chế hành của bệ hạ thôi!"
Quản Nhược An bị hoảng sợ, ả đè nén vẻ không thoải mái trong lòng xuống, lộ ra một nụ cười nhẹ, kiến nghị: "Lão gia, hà tất phải nói lý với kẻ như vậy, bây giờ ai cũng nói người khắt khe với Du ca nhi, không bằng gọi Du ca nhi tới đây, cùng người đi dạo trà lâu hay tửu lâu gì đó, để bọn họ căng mắt ra nhìn, xem người đối tốt với Du ca nhi bao nhiêu."
Cô ả nhìn thoáng qua thần sắc Mộ Dương Trác, tiếp tục nói: "Đến nỗi việc của mẫu thân Du ca nhi trôi qua lâu vậy rồi, chỉ cần đối tốt với Du ca nhi hơn, lời đồn tự nhiên không công mà phá."
Rốt cuộc thì người chết cũng chẳng mở miệng được, huống chi năm đó, khi Thu Nếu Đồng qua đời, Mộ Dương Trác cũng đâu có không làm rùm beng chuyện của nàng ta đâu.
Ít nhất thì không làm ở bên ngoài.
Đầu ngón tay Mộ Dương Trác gõ gõ mặt bàn, đôi mắt sắc bén, lóe lên một tia sáng, hắn cân nhắc trong chốc lát, nói: "Ngươi có biện pháp nào khiến Du ca nhi chịu phối hợp với chúng ta không?"
Quản Nhược An đặt tay lên vai Mộ Dương Trác, ôn nhu nói: "Cái gọi là lệnh của phụ mẫu lời người mai mối, lời của người làm mẹ kế như ta không đáng kể, nhưng lão gia là cha ruột của Du ca nhi, hẳn là người có thể làm chủ."
Mộ Dương Trác nhíu mày, "Nhưng Minh Vương......"
"Lão gia, người nhớ kỹ lại một chút xem, Minh Vương có nói là sẽ cưới Du ca nhi đâu chứ? Lại nói, dựa theo tình huống bây gờ của Du nhi, không biết là nó sẽ hướng về phía ai đâu."
Bàn tay đang nhịp nhịp của Mộ Dương Trác dừng lại, lời Quản Nhược An nói, hoàn toàn là việc mà hắn lo lắng.
Quản Nhược An thấy Mộ Dương Trác dao động, ả nhếch nhếch môi, tiếp tục thêm mắm dặm muối, "Lão gia, hạ nhân trong phủ chúng ta đều biết làm tròn bổn phận của họ, chỉ là Lâm gia này......Mượn cảnh tượng hôm săn thú ấy, khiến cho những người khác tưởng rằng, phụ tử các người bất hòa, có phải là quá trùng hợp rồi không?"
"Ý của ngươi là......Trong chuyện này có cả Mộ Du tham gia nữa à?"
"Mặc kệ có hay không, đưa Du ca nhi về phía lão gia, hướng về Mộ gia mới là chuyện chính đáng."
Mộ Dương Trác đương nhiên cũng rõ ràng, chỉ là bên Mộ Du......!Chuyển biến quá bất ngờ.
Dĩ vãng, không cần biết chuyện đúng sai thế nào, Mộ Du với hắn, cũng như Mộ phủ, đều là kiểu một người vinh cả nhà vinh.
Mà hiện tại, lời Mộ Du nói chỉ còn là vỏ bọc bên ngoài, làm hắn không rõ đến tột cùng là tâm nó còn ở đây không.
Nếu Lâm gia truyền ra việc này, có một chân của Du ca nhi......!Vậy chắc chắn là nó không thể gả cho Minh Vương được!
Quản Nhược An thấy mặt Mộ Dương Trác lạ đen đi hai phần, ả vòng qua ghế dựa đi đến trước mặt Mộ Dương Trác, xảo ngôn xảo ngữ nói: "Lão gia, chúng ta cũng có thể nhắc chuyện hôn sự một chút, thử Minh Vương thôi ấy mà, xem hắn có tâm tư gì với Du ca nhi không."
Mộ Dương Trác không nói chuyện, nhưng trong mắt