Quản Nhược An không nhúc nhích, Song Hỉ cũng không dám đi, chỉ nghe người trước mặt ý vị thâm trường mà nói: "Song Hỉ, có một số việc, thân là hạ nhân, không nên tùy tiện phỏng đoán.
"
Song Hỉ cái trán toát ra mồ hôi lạnh, "Là, phu nhân.
"
Quản Nhược An liếc vào trong từ đường một cái, cũng xoay người bỏ đi.
Còn lại hạ nhân hai mặt nhìn nhau, giống như đang chờ Song Hỉ quyết định, đắc tội phu nhân ở trong phủ thì ngày lành xác thật không còn nhiều đâu!
"Các ngươi đi đem từ đường quét tước sạch sẽ, ta đưa Du thiếu gia quay về.
"
Mọi người không có ý kiến, hiện tại Mộ Du chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, ai cũng không dám tiếp.
Mộ Du bị Song Hỉ đỡ trở về sân của mình, một thân mùi vị nồng nặc làm nha hoàn hầu hạ lộ ra tia chán ghét.
Song Hỉ là người chuẩn bị nước ấm, phân phó công việc xong liền rời đi.
Từ khi ma ma đi, nha hoàn trong viện Mộ Du bị Quản Nhược An thay hết, nói cái gì mà người chết thì không may mắn.
Tâm tư của những người này, y còn không rõ sao.
Y không cần hầu hạ, khi thùng tắm được khiêng vào, y liền đem toàn bộ người buổi ra ngoài.
Hệ thống:" Ký chủ ơi, nha hoàn trong viện này không có ai là người của ngươi hết nha.
"
Mộ Du đương nhiên biết, đến bà tử nấu cơm cũng không phải người của y.
Mộ Du âm thầm suy nghĩ, nếu y muốn hành động gì đó thì phải đem người trong viện đổi hết, bằng không đến một tâm phúc cũng không có, lúc đó căn bản là không thể làm việc được.
Nha hoàn hầu hạ y có hai người, phân biệt là Mộc Châu cùng Bọt Nước*, còn có mấy gã sai vặt, cùng vài nha hoàn thanh khiết.
( Gốc là a hoàn này tên "bọt nước" luôn á)
Tuy y không được sủng ái, nhưng chi phí ăn mặc chổ ở vv! Mộ Dương Trác cũng không bạc đãi y.
Rốt cuộc, nếu con vợ cả còn không bằng con thứ, truyền đi sẽ làm người khác chê cười.
Mộ gia chính là dòng dõi thư hương thế gia đã trăm năm, Mộ Dương Trác là hồng nhân của bệ hạ, lại còn nhậm chức thư viện viện trưởng.
Vì tất cả các mặt trên nên tin đồn nhảm tuyệt đối không thể có!
Lúc trước, Mộ Dương Trác dùng y và mẫu thân làm lá chắn, bây giờ hắn đi bước nữa, tự nhiên không thể để thanh danh si tình của mình hỏng mất.
Mộ Du cảm thấy hắn ghê tởm, nhưng lại không có biện pháp.
Quản Nhược An chán ghét y, tổng thể chỉ