Lục Hựu Bạch nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ của Trình Mộ Nhàn một lúc, đại khái đã hiểu ý của nàng ấy.
"Tối nay trẫm ở lại Đông Thiên điện phê duyệt tấu chương, ngươi cứ ngủ đi".
Ý Lục Hựu Bạch là, hắn sẽ không làm loại chuyện cầm thú kia trước đại hôn.
Trình Mộ Nhàn vội vàng đáp lại, như thể sợ Lục Hựu Bạch sẽ đổi ý vậy: "Vậy, vậy mau quay về thôi".
Đồng thời, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng rơi xuống.
Trên đường trở về, Trình Mộ Nhàn nghĩ đến một chuyện: "Bệ hạ, vạn nhất ngày mai------".
Trình Mộ Nhàn muốn nói, vạn nhất ngày mai lại truyền ra chuyện giống lần trước thì nên giải quyết như thế nào.
Lục Hựu Bạch dừng lại, cúi đầu nói với nàng: "Đừng lo lắng".
"Ai dám hủy hoại thanh danh của nàng, trẫm liền chém đầu kẻ đó!".
Lục Hựu Bạch nói rất chắc chắn, và Trình Mộ Nhàn tin tưởng điều đó.
Ngồi ngẫm lại, Trình Mộ Nhàn cũng cảm thấy đúng: Ở thời điểm này mà truyền ra mấy chuyện như vậy, đối với thanh danh của Lục Hựu Bạch cũng không tốt.
Tâm tình vừa buông lỏng, Trình Mộ Nhàn lập tức dính gối đầu liền ngủ mất ngay sau khi trở lại Tây Thiên điện.
Điều này làm cho Lục Hựu Bạch có chút bất đắc dĩ khi biết chuyện, quả thực làm hắn không biết nên nói gì cho được.
Khanh khanh của hắn, thật đúng là.....
Đêm nay, đúng như lời Lục Hựu Bạch đã nói, hắn thực sự ở lại Đông Thiên điện cả đêm và đến cả cửa Tây Thiên điện cũng chưa từng đi qua một bước.
Khi Trình Mộ Nhàn thức dậy vào ngày hôm sau, bầu trời đã sáng rõ.
Vào giờ này, hẳn Lục Hựu Bạch đã ở trên triều rồi.
Trình Mộ Nhàn vén chăn lên, tùy tiện xỏ chân vào đôi giày thêu rồi cất tiếng gọi Cẩm Thư tiến vào hậu hạ nàng rửa mặt.
Cho đến lúc Trình Mộ Nhàn dùng xong bữa sáng, đợi trái đợi phải vẫn không đợi được Lục Hựu Bạch trở về.
Ban đầu Trình Mộ Nhàn tính toán sẽ rời đi sau khi Lục Hựu Bạch trở về: Bởi tốt xấu gì người ta cũng là Hoàng Đế, và nàng cũng không dạng người không viết tốt xấu đến một tiếng chào cũng không có đã chạy trở về Thượng thư phủ.
Tối thiểu cũng nên gặp mặt chào hỏi đàng hoàng mới phải phép.
Trình Mộ Nhàn ngồi chờ rồi chờ, chờ đến khi Thực cục lần thứ ba tiến đến hỏi có đưa đồ ăn lên không, Lục Hựu Bạch cuối cùng cũng quay về.
Trên đầu Lục Hựu Bạch vẫn còn đội mũ miện thiên tử, hiển nhiên là hắn vừa hạ triều đã đi thẳng đến Cần Chính Điện.
Cộng cả đời trước vào, đây là lần đầu tiên Lục Hựu Bạch tích cực đến Cần Chính Điện như vậy.
Hắn biết Trình Mộ Nhàn vẫn còn ở đó, nàng ấy sẽ không rời đi mà không nói lời từ biệt.
Lúc Lục Hựu Bạch bước vào Cần Chính Điện, vừa khéo nhìn thấy người của Thực cục đang hỏi Trình Mộ Nhàn có muốn dùng bữa hay không.
Hắn trực tiếp vung tay lên, phân phó truyền thiện.
Nhìn hành động của Lục Hựu Bạch, Trình Mộ Nhàn liền biết hôm nay nàng nhất định phải ăn trưa trong cung xong thì mới rời đi được.
Không giống như Lục Hựu Bạch, Trình Mộ Nhàn thực sự không muốn cùng hắn ăn trưa tí nào.
Mỗi một lần ngồi cùng hắn là nàng thấy khắp người đều không được tự nhiên, nàng thà rằng quay về phủ ăn tô mì còn hơn là ngồi đây ăn cơm ngự thiện.
Tuy nghĩ thế, nhưng trên mặt lại không thể biểu lộ ra.
Vì vậy khi Trình Mộ Nhàn nhìn thấy Lục Hựu Bạch dừng đũa, nàng lập tức nói mình phải về vì phủ Thượng thư còn có chuyện cần nàng xử lý.
Lục Hựu Bạch thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Trình Mộ Nhàn sợ hắn sẽ tìm ra cái lý do gì đó để giữ nàng ở lại trong cung nên lưu loát và quả quyết ném lại một câu "Thần thiếp cáo lui", sau đó đứng dậy rời đi.
Căn bản không lo được chuyện lễ tiết của mình có vấn đề hay không.
Lục Hựu Bạch đích thực là không kịp mở miệng nói chuyện, và chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Mộ Nhàn dẫn theo Cẩm Thư rời đi.
Cuối cùng, Lục Hựu Bạch, người đang có tâm trạng tốt, lúc này đã bị hủy toàn bộ.
Hắn còn muốn nói thêm mấy câu với Hoàng Hậu của hắn mà.
Ai! Thôi thôi, đợi sau khi thành hôn, sẽ còn nhiều thời gian.
Lục Hựu Bạch ngồi bên bàn ăn một lúc, uống một hớp trà, Thịnh Thái vào lúc này tiến lên hỏi: "Bệ hạ, người bên Công bộ tới hỏi, có cần sửa lại cung điện của những hậu phi khác không".
Tuyển tú của Tây Chiêu là vào tháng chín hàng năm, bây giờ cách lúc đó còn bốn tháng nữa, nếu như tu sửa bây giờ thì vẫn còn kịp.
Lục Hựu Bạch cự tuyệt không hề nghĩ ngợi: "Đại hôn của trẫm và Hoàng Hậu còn chưa đủ một năm đã muốn tuyển tú, chuyện này có hơi trái với quy củ".
Nếu những lời này đổi thành Lục Hựu Bạch của kiếp trước, vậy chính là có đánh chết cũng đừng nghĩ đến việc hắn sẽ nói ra.
Đoán chừng ở ngay ngày thứ hai của đại hôn, hắn đã bắt đầu mở tuyển tú mà chẳng hề cố kỵ gì đến mặt mũi của Hoàng Hậu rồi.
Ở kiếp trước, hắn là ở nửa tháng sau khi đại hôn, liền đánh lên danh nghĩa sinh sôi dòng dõi mà bắt đầu