"Nương nương, người bên từ đường tới xin chỉ thị.
Nói rằng Trình Nhị cô nương bị sốt cao, hỏi ngài có phân phó gì không ạ".
Ngày hôm đó, Lai ma ma mới từ bên ngoài tiến đến, đã nói như vậy.
Trình Mộ Nhàn đang cúi đầu vẽ hoa, nghe hỏi vậy cũng không ngẩng đầu mà nói: "Nếu bị bệnh, vậy mời lang trung đi".
Còn hai ngày nữa là đến đại hôn, sáng nay người của Nghi cục còn đến Thượng thư phủ chỉ đạo người trong phủ làm sao để nghênh giá, làm sao bố trí,v.v.....!Trình Mộ Nhàn cũng là buổi chiều rảnh rỗi nên mới có thời gian ngồi vẽ hoa, ai biết Trình Mộ Đình lại sốt cao vào đúng lúc này.
Mặc dù nàng ước gì Trình Mộ Đình sẽ bị giam trong đó cả đời.
Nhưng vào thời điểm này, nếu có chuyện gì xảy ra với Trình Mộ Đình, e rằng sẽ lại chọc cho bên ngoài chỉ trích.
Trình Mộ Nhàn đặt đồ trong tay xuống mặt bàn, mạn bất kinh tâm nói: "Lưu Xuân Đường đã được dọn dẹp lại chưa?”.
Lưu Xuân Đường là nơi ở của Trình Mộ Đình, bên trong được bố trí cực kỳ xa hoa lãng phí, bởi vật tốt gì cũng đều được đưa đến trong viện của Trình Mộ Đình.
Ngược lại, đích nữ là nàng đây sống còn không sung sướng bằng thứ nữ Trình Mộ Đình, người không biết còn tưởng rằng Trình Mộ Đình mới là đích nữ đấy!
Ngày đó hạ sính, Trình An Bác đã đề cập muốn tu sửa lại Mộ Lương uyển nhưng Trình Mộ Nhàn cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
Nàng chỉ đổi lại một ít đồ đã quá cũ thôi, còn nhiều hơn thì không.
Loại bản sự mượn gió bẻ măng của Trình An Bác ở cả hai đời vẫn giống thế, Trình Mộ Nhàn thực sự lười cùng hắn hư hư thực thực.
Hôm nay lúc người của Nghi cục đến, không biết là vô tình hay cố ý mà ở trước khi đi còn nói một câu tôn ti đích thứ có khác, còn nói Thượng thư phủ có chút không hợp quy củ.
Trình An Bác lần này lại hiểu vô cùng nhanh, hắn vừa xoay người liền sai người đem rất nhiều đồ Trình Mộ Đình không nên dùng mang đi.
Lại vừa khéo Trình Mộ Đình đột nhiên sốt cao, muốn chuyển ra khỏi từ đường---- Đoán rằng, dù Trình Mộ Đình có nằm mơ cũng nghĩ không ra, sân viện của mình còn kém hơn ba phần so với Trình Mộ Nhàn trước kia còn đi.
Nghĩ đến phản ứng của Trình Mộ Đình lúc đó, Trình Mộ Nhàn nhịn không được bật cười rồi nói: "Dù sao cũng là Nhị cô nương của Thượng thư phủ, không cần phải quá khắt khe".
Nàng cũng không muốn thấy Trình Mộ Đình bị sống sờ sờ tức chết đâu.
Hiện tại Lạc thị đang bị thái y dùng thuốc treo một hơi, cộng thêm trông giữ chặt chẽ nên dù Lạc thị có muốn cũng không có cơ hội để tìm chết.
Mà Lạc thị rơi xuống tình cảnh như hiện nay, không có một ai đồng tình nàng.
Trình Mộ Nhàn có rảnh cũng sẽ đến bên đó nhìn xem, nhưng lại không đi vào trong.
Người đi trà lạnh, hẳn là nói như vậy đi.
-----
Trình Mộ Đình thành công được trở lại sân viện của mình, điều đầu tiên nàng ta làm đó là muốn đi tìm Trình Mộ Nhàn tính sổ.
Tuy nhiên, khi Trình Mộ Đình nhìn thấy sân viện của mình không còn phồn hoa của ngày xưa, cái mũi tức gần như sắp vẹo luôn.
Giống như hiện tại, nàng ta chỉ nằm trên giường một ngày đã giãy dụa muốn đến Mộ Lương uyển để tìm Trình Mộ Nhàn.
Nghe nói Trình Mộ Đình đến, Trình Mộ Nhàn đồng ý gặp nhưng không để nàng ta tiến vào nội thất.
Trình Mộ Đình giống như tôm tép nhãi nhép bị người của Mộ Lương uyển vây xung quanh, đi cũng không được mà không đi cũng không được.
Vừa nhìn thấy Trình Mộ Đình, Trình Mộ Nhàn liền nở nụ cười: "Phong thủy của từ đường không tệ nhỉ, nhìn muội muội càng thêm khiến người thương tiếc rồi".
Trình Mộ Đình sao nghe không hiểu Trình Mộ Nhàn đang chế giễu mình, nàng ta ngay lập tức chỉ thẳng mặt nàng mà mắng: "Ngươi đừng có không biết tốt xấu!".
"Trình Mộ Nhàn, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thức thời thì nhanh trả đồ của ta trở về, bằng không ta không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì đâu!".
"Muội muội bị sốt đến hồ đồ rồi sao?".
Trình Mộ Nhàn đứng trên bậc thềm.
Gió thổi qua làn váy nàng, thoang thoảng còn nghe thấy hương hoa cỏ cây nhàn nhạt.
"Ngươi mới hồ đồ ấy!".
Trình Mộ Đình cực kỳ tức giận: "Trình Mộ Nhàn, ta nói cho ngươi biết, ngươi đối với đệ muội trong nhà tâm ngoan thủ lạt lại khắt khe như thế, ngươi không sợ-----".
"Sợ?".
Trình Mộ