Trong những ngày xui xẻo nhất của Lạc di nương, một nhóm đồ trang sức do Lục Hựu Bạch sai người làm đã được đưa đến Thượng thư phủ.
Sau khi lĩnh chỉ tạ ơn, Trình Mộ Nhàn đứng ở bên nhìn Cẩm Thư cất kỹ chỗ trang sức đó, lòng lại thầm nghĩ may mà Trình Mộ Đình không có ở đây, không thì lại bắt đầu khóc lóc lần nữa cho xem.
Giờ cứ nghĩ lại chuyện lần trước là nàng vẫn không khỏi thấy buồn nôn.
Lạc di nương bây giờ đang bị cấm túc trong sân viện của mình, mà Trình Thượng thư thì đang vui vẻ bên mỹ nhân mới nạp.
Hắn làm gì còn sức để quản người cũ là Lạc di nương có khóc hay không?
Thượng thư phủ bây giờ, nghiễm nhiên là thiên hạ của Trình Mộ Nhàn.
Còn về Trình Mộ Đình đang bị nhốt trong từ đường một tháng kia, cũng phải chờ đến lúc nàng đại hôn rồi mới được thả ra.
Ừ, không tệ.
Trình Mộ Nhàn cảm thấy, cuối cùng Lục Hựu Bạch cũng làm ra được một chuyện giống người.
Đồ trang sức mới đã có, y phục mới cũng đã làm được vài bộ.
Trình Mộ Nhàn không có có định treo chúng lên người mình, nhưng vị đại nhân của Cung cục đến đưa đồ kia lại thi lễ với nàng và nói: "Bệ hạ có khẩu dụ, mời Hoàng hậu nương nương vào cung một lát".
Hả? Lúc này, không chỉ Trình Mộ Nhàn ngây ra, mà là toàn bộ Thượng thư phủ đều kinh hãi.
Dựa theo quy củ, Trình Mộ Nhàn phải chờ sau khi đại hôn mới được gọi một tiếng "Hoàng hậu nương nương", nếu không sẽ bị coi là vượt giới hạn và bị hỏi tội.
Bây giờ đại nhân của Cung cục chính miệng gọi ra, vậy cũng chính là ý tứ của Lục Hựu Bạch.
Bằng không ai dám đối nghịch với Hoàng Đế?
Trình Mộ Nhàn cuối cùng cũng có phản ứng dưới sự nhắc nhở của Lai ma ma: "Thần, thần thiếp lĩnh chỉ".
"Phượng giá đã đợi ở ngoài cửa rồi, nương nương cứ yên tâm".
Lai ma ma cười kéo Trình Mộ Nhàn còn đang khiếp sợ chạy đi trang điểm.
Tắm rửa trang điểm xong cũng đã mất một canh giờ, nàng còn chưa kịp ăn gì đã bị Lai ma ma và Cẩm Thư một trái một phải đưa ra ngoài.
Nhìn hàng ngũ vệ binh và cung nữ thái giám đứng ngoài cửa Thượng thư phủ, cùng với xe ngựa Phượng Hoàng Bát Bảo rất bắt mắt với hình chim phượng hoàng trên nóc xe, Trình Mộ Nhàn triệt để nói không nên lời.
Vâng, sự việc hôm nay truyền đi, không biết cái đám Ngự Sử kia sẽ tham tấu nàng thế nào đây.
Là mắng nàng Yêu Hậu họa nước? Hay là mắng nàng hồng nhan họa thủy nhỉ?
Nhắc mới nhớ, Ngự Sử cũng là một đám xương cứng đấy.
Ở kiếp trước, khi Trình Mộ Nhàn suýt chút nữa bị phế Hậu, cũng là đám người đó ở trên triều dùng lý lẽ biện luận mới khiến cho Lục Hựu Bạch từ bỏ ý định.
Lúc đó, Trình Mộ Nhàn đã rất cảm kích bọn hắn.
Nhưng bây giờ......!Nàng sẽ cám ơn trời đất nếu đám người đó không nhảy lên tham tấu nàng!!!
Khi lên xe ngựa, Trình Mộ Nhàn cố ý cúi đầu xuống một chút để tránh cho trâm trên đầu bị đụng phải.
Mấy thứ này đều là vật ngự tứ đấy, nếu lỡ làm hỏng, không chừng Lục Hựu Bạch sẽ tìm nàng tính sổ!!
Dù sao thì, tên nam nhân kia đối với nàng chính là một con rắn!!! Ước chừng là hắn cố tình làm vậy, cố ý lấy những vật ngự tứ này tới để đào hố chôn nàng!
Trình Mộ Nhàn vừa tức giận bất bình thầm mắng vừa ngồi ở trong xe, nửa điểm cũng không dám nhúc nhích loạn.
Chiếc xe ngựa này nàng đã từng ngồi rất nhiều lần, nhưng nàng của hiện tại còn chưa phải là Hoàng Hậu đường đường chính chính.
Nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra, vậy đó sẽ là một cái kết thảm hại.
Nàng khó khăn lắm mới được sống lại một lần, nên căn bản không muốn cùng người hay vật của Hoàng cung nhấc lên tí tị quan hệ gì.
Nhưng vận mệnh thật vô tình, giống như một cơn gió Tây Bắc không tình cảm thổi bay nàng đến thương tích đầy mình.
Nhẫn nhịn cho đến khi được xuống xe, Trình Mộ Nhàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Lục Hựu Bạch đang đứng cách đó không xa thì toàn thân lập tức dâng lên căng thẳng!
Trình Mộ Nhàn: Lẽ ra nàng nên tìm lý do để không đến.
Thay vì ở cùng tên nam nhân Lục Hựu Bạch này một ngày, nàng thà tình nguyện trở về chơi đấu trí với Lạc di nương còn hơn.
Sau khi xuống xe ngựa, lại tiến lên trước mấy bước, Trình Mộ Nhàn đang muốn hành đại lễ thì bị Lục Hựu Bạch giữ lại.
Nhiệt độ lòng bàn tay của nam nhân rất ấm, thậm chí có chút nóng.
"Bệ, bệ hạ".
Không biết vì sao, nàng cảm thấy mình có chút cà lăm.
Trên mặt Lục Hựu Bạch treo nụ cười, phảng phất tràn ra cả gió xuân chạy xa ngàn dạm: "Khanh không cần câu thúc như thế".
Nội tâm Trình Mộ Nhàn: