Nói đến đây cơ thể cô theo bản năng rùng mình, cô bất giác đưa hai xoa vãi
Ninh Cảnh Thiên thu một màn vào mắt, không khỏi buồn cười.
Cảm thấy không khí quá yên lặng, hắn lại cảm thấy buồn bã
Thoáng cái đã đến nơi
Ninh Cảnh Thiên đưa cô vào một nhà hàng Trung Quốc, không gian yên tĩnh sạch sẽ, được trang trí theo phong cách cổ đại
Phục vụ tận tình ra chào đón, dẫn cô vào một phòng riêng.
Cô bất giác đưa mắt nhìn xung quanh, Ninh Cảnh Thiên đưa cô một cái menu nói:"Cháu thích ăn gì cứ gọi"
Ninh Viên Viên lúc nãy tâm vốn không tốt, nhưng khi được dẫn đi ăn tâm trạng buồn bực vơi đi không ít.
Ninh Viên Viên gọi một cái lẩu cay Trùng Khánh, rau mực cay Tứ Xuyên, sủi cảo chiên, gà xào ớt
Ninh Cảnh Thiên không ngờ cháu gái mình ăn khoẻ như vậy, có chút kinh ngạc.
Trong quan niệm của hắn thì phụ nữ thường ăn khá ít để giữ dáng người thon gọn
Nghĩ đến đây hắn cảm thấy khác người, ha ha ha
Ninh Cảnh Thiên không gọi món, mặc sức cô gọi gì ăn náy.
Anh vốn không kén ăn, đặc biệt rất thích ăn cay
Vốn dĩ nhiều năm đi nước ngoài, ăn những món Tây khiến hắn khá ngán.
Thường xuyên phải đi gặp đối tác nên địa điểm hẹn sẽ là các nhà hàng Châu Âu
Nhân viên phục vụ bảo hai người đợi
Ninh Cảnh Thiên chống tay đỡ mặt, ánh mắt có vui vẻ.
Ninh Viên Viên bị nhìn đến nổi da gà, nhíu mày trừng hắn:"Chú nhìn cái gì?"
Hắn đột nhiên bị chỉ điểm khá rõ ràng nên có hơi sững sốt, mỉm cười nói:"Chú đang nhìn kĩ khuôn mặt cháu gái mình lớn lên xinh đẹp như thế nào"
Ninh Viên Viên hít thở sâu, đột nhiên nhận ra người này rất thiếu đòn và không biết xấu hổ, cô bĩu môi chất vấn
"Chú biết nhìn chằm chằm vào người khác là rất bất lịch sự không?"
Ninh Cảnh Thiên buồn cười:"Cháu là cháu gái của ta, có gì bất lịch sự cơ chứ?"
Hắn đột nhiên đảo đảo mắt, cười trông thật kỳ quặc nói:"Không phải lúc nhỏ cháu cũng chú chằm chằm như vậy rồi khen chú đẹp trai không ngớt sao?"
Ninh Viên Viên bất giác câm nín, má có vụ này luôn sao?
Cô thật cảm thấy đau đầu, xung quanh mình đột nhiên có nhiều người không được bình thường, cảm giác lạ lẫm không nói thành tiếng
Cô lơ đễnh nhìn qua chỗ khác:"Cái đó chỉ là lúc nhỏ"
Thoáng chốc, không khí trong phòng tĩnh lặng.
Ninh Cảnh Thiên trầm mặc, nụ cười thoáng chốc có chút bi thương cùng buồn bã.
Hắn vân vê ly rượu trên bàn, chậm rãi nói:"Đúng vậy, chú đột nhiên cảm thấy mình đã già đi khá nhiều"
Ninh Viên Viên nhìn vẻ mặt hắn, tự nhiên có chút đau lòng
Cô kỳ thật vốn không ghét bỏ gì hắn, chỉ là mọi thứ quá mới mẻ cô lại càng mang trong mình sự đề phòng
Mọi thứ không phải của cô
Cho dù cái hạnh phúc mà cô có nổ lực tạo dựng để tránh cái khó khăn đó.
Bạn bè hay người thân thiết trên cái thế giới này đều không phải của Ninh Viên Viên cô, cô chỉ là cái hồn không xác tạm bợ vào thân thể người khác, vốn dĩ mình không có quyền đòi hỏi gì cả.
Tại vì đó không phải là của mình, mặc dù đó có là hạnh phúc mình tạo ra
Cô đang sống thay một người khác, một cơ thể không phải là của mình
Nhưng mà...
Linh hồn đó vốn không còn tồn tại nữa, cho nên Ninh Viên Viên cô sẽ ích kỉ cho rằng đó là của mình, mọi thứ...
Ninh Cảnh Thiên nhìn cháu gái có chút thẫn thờ, cưng chiều gắp đồ ăn cho cô
Ninh Viên Viên nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào:"Cảm ơn chú"
Để đáp trả lại, cô cũng gắp lại cho hắn
Đưa thức ăn trước mặt, Ninh Cảnh Thiên nhất thời có chút hoảng hốt.
Ninh Viên Viên dùng đũa mình sử dụng mà gắp cho hắn.
Ninh Cảnh Thiên tuy mắc bệnh sạch sẽ nhưng hắn không ngại ăn đồ của cô
Ninh Viên Viên cũng không ngờ hắn lại ăn nó, cô chợt nhận ra chiếc đũa cô đang cầm là mình đã từng sử dụng
Ninh Viên Viên có hơi luống cuống
"Tại sao chú lại không nhắc cháu cơ chứ?"
Ninh Cảnh Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, tay chống lên má, ôn nhu nhìn cô nói:"Chú không ngại sao cháu phải ngại?"
Ninh mím môi:"Như vậy rất mất vệ sinh"
Ninh Cảnh Thiên không để bụng:"Thì sao, chúng ra là người thân cơ mà"
"Không phải hồi nhỏ cháu rất thích đút cho chú sao"
Ninh