Sáng hôm nay cô dậy khá trễ, uể oải đi xuống nhà ăn
Cô nhìn bộ dạng thong thả của Tần Mặc bấm điện thoại, ghét bỏ xì một tiếng
Cô vốn không có tâm trạng ăn uống, Ninh Viên Viên trộn salad.
Định màng lên lầu ăn tạm buổi sáng, Tần Mặc bộ dạng nhướng mày, gõ lên bàn:"Đi đâu?"
Ninh Viên Viên liếc hắn
"Đi đâu thì liên quan gì đến anh?"
Hắn mặt mày không hiểu tình, chậm rãi nói:"Ngồi xuống"
Mình bực mình, nhìn khuôn mặt hắn.
Suýt nữa bị doạ đứng tim, đôi mắt đào hoa đằng đằng sát khí nhìn cô, mặt ra vẻ uy nghiêm bức người
Ninh Viên Viên bị doạ
Hậm hực ngồi xuống, không tình nguyện lén trừng hắn
Tần Mặc biết cô rất tức giận không làm gì được, khẽ mỉm cười, có chút đắc ý
Ninh Viên Viên chẳng qua chỉ là một cô nhóc độc mồm, miệng lưỡi lanh lẹ.
Tần Mặc hắn dư sức trị cô
Chẳng qua mấy ngày nay nhường nhịn, cô gái nhỏ này có hơi lớn gan
Tần Mặc nhìn cô ngoan ngoãn ngồi ăn, bộ dạng miễn cưỡng.
Dáng vẻ cô xinh đẹp yêu kiều, bình thường trang điểm bộ dạng quyến rũ chết người, khi đơn giản thì lại như một cô bé còn đang học cấp 3
Tần Mặc có chút cảm thấy bản thân như đang phạm tội, hắn còn tưởng mình kết hôn với trẻ vị thành niên
Ninh Viên Viên chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học cách đây 1 năm, còn hắn đã gần 30 tuổi cảm thấy bản thân là một người bố trẻ nuôi con gái lớn
Tần Mặc đẩy chén canh nóng về phía cô, Ninh Viên Viên nâng mắt, từ chối:"Không muốn ăn nữa..."
Ánh mắt lại một lần nữa lạnh lẽo nhìn, Ninh Viên Viên rùng mình một cái thoả hiệp nhanh chóng lấy chén canh húp
Hắn hài lòng nhướng mày
Quất Quất hướng về hai người vẫy đuôi
Dì Trần thầm mỉm cười tủm tỉm, bà chợt nhớ ra chuyện gì đó, đi tới Tần Mặc cúi đầu nói:"Thiếu gia tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói"
Tần Mặc bộ dạng lười nhác vươn vai, nói:"Chuyện gì?"
Dì Trần:"Tôi muốn xin nghỉ việc!"
Ninh Viên Viên có chút kinh ngạc:"Sao thế?"
Dì Trần vội nói:"Con trai tôi sinh cháu, nó với vợ nó muốn rước tôi về quê ở với 2 vợ chồng nó, tiện thể chăm sóc cháu"
"Việc này tôi cũng thưa với phu nhân rồi"
Tần Mặc nghĩ nghĩ:"Mẹ tôi?"
Dì Trần gật đầu
Tần Mặc:"Được rồi"
Dì Trần hơi lo lắng:"Nhưng còn người giúp việc để nấu ăn..."
Ninh Viên Viên nghĩ nghĩ dì Trần đã nghỉ để về quê cùng con trai thì Tần Mặc sẽ thuê người khác đến nấu.
Nhưng khẩu của cô cùng hắn đã quen với dì Trần rồi, thì làm sao có thể đổi được, Ninh Viên Viên thở dài
Dì Trần chỉ phụ trách nấu ăn, còn vệ sinh biệt thự là cách hai ngày sẽ có người đến xử lý
Tần Mặc mỉm cười:"Nấu ăn không cần thuê người nữa"
Ninh Viên Viên tò mò nhìn hắn, không thuê người nấu thì chẳng lẽ hắn nấu?
Dì Trần lo lắng:"K...không thuê? Vậy ai sẽ nấu?
Tần Mặc dời mắt nhìn cô, mỉm cười quỷ dị.
Ninh Viên Viên ớn lạnh, trợn mắt nhìn hắn:"Không lẽ tôi phải nấu?"
Hắn bộ dạng xinh đẹp mỉm cười, gật đầu
Dì Trần có chút hoang mang:"Nhưng...!tiểu thư..."
Tần Mặc nghiêm túc khẳng định:"Không nhưng nhị gì hết, không biết thì học!"
Ninh Viên Viên:".....
Ninh Viên Viên co giật khoé môi, bà nhịn!
Nấu thì nấu, bà đây tất nhiên biết nấu ăn rồi.
Chẳng qua...!Lâu rồi không động vô
Thế là trách nhiệm đầu bếp gia đình do Ninh Viên Viên đảm nhận, một ngày 3 bữa
Chỉ là Tần Mặc ở trên công ty đến tận tối mới về thì giảm xuống 1 ngày 2 bữa
Ninh Viên Viên ghét bỏ, tại sao phải nấu ăn cho tên khốn đó chứ.
Hắn còn không biết nói tiếng người nữa! Cẩu nam nhân!
Tần Mặc bộ dạng đắc ý đi vào công ty
Nhân viên như nhận ra sự vui vẻ từ sếp, bỗng cảm giác như bản thân có được về sớm
Trợ lí ở bên như rút được gánh
nặng
Tần dựa lưng vào ghế, mắt hướng đến trợ lí, nói:" Hôm qua cậu bảo ai sẽ đến?"
Trợ lí Tang bộ dạng nghiêm túc đẩy kính, nói:"Tề thiếu gia, Tề Long"
Hắn chợt nhớ ra người đàn ông trong xe đưa giấy li hôn cho Ninh Viên Viên, môi bất giác cong lại, cười quỷ dị
Trợ lí Tang:"......"
Tần Mặc xùy một tiếng:"Cha cậu ta không đến, chẳng lẽ muốn tôi nâng con trai ông ta lên để tạo cảm giác tồn tại, lát nữa cậu đừng đi, ở lại trông chừng tôi một chút.
Tôi sợ không cẩn thận liền mạt sát hắn ta"
Tang Trì nước mắt lưng ròng, nghĩ thầm ông chủ hoá ra