Cạch!
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Ninh Viên Viên giật mình quay đầu lại, người phía trước là một người người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi
Ninh Viên Viên chậm rãi nhìn bà ấy, người phụ nữ cười hiền từ chậm rãi cúi đầu, Ninh Viên Viên như trưng ra tư thế phòng bị, lùi về một bước, tay dịnh trên bàn
"Tiểu thư, buổi sáng đã xong rồi ạ".
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói
Cô nhất thời không phản ứng kịp, nhanh chóng lắp bắp đáp lại:"Tôi...!Tôi sẽ xuống ngay!"
Người phụ nữ nhẹ nhàng cúi người, ra ngoài
Ninh Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên ghế, mãnh ký ức nhanh ùa về, nhanh đến nỗi đầu coi như muốn nổ tung, cô hai tay ôm chặt đầu, cô thấy nguyên chủ trong ký ức.
"Ninh Viên Viên" là một cô gái có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ hoà thuận.
Nhưng đến khi cô 8 tuổi, Ninh Chí Đức - ba của "Ninh Viên Viên" dẫn một người phụ nữ về nhà bên cạnh là một cô bé trạc 11 tuổi
Mẹ của "Ninh Viên Viên" chết lặng, bà ấy đã phát hiện ra được bí mật mà người chồng mình đã giấu bấy lâu nay là ông ấy có con với tình cũ trước khi cưới bà, mà đau lòng hơn ông ta mặt dày không xấu hổ đưa người tình cũ của ông ta về, mẹ Ninh như chết lặng, câm nín nhìn sắc mặt Ninh Chí Đức
Ông ta như nhận thức được bản thân, hơi xấu hổ lãng tránh ánh mắt của mẹ Ninh, còn người phụ nữ và con gái cô ta chỉ biết núp sau người đàn ông tệ bạc đó.
Lúc đó Ninh Viên Viên như lập tức muốn cắn xé đối phương, bản thân song song đối diện với bọn họ, ánh mắt cô bi thương và tràn đầy phẫn nộ
Mẹ Ninh nghẹn ngào, chửi rủa Ninh Chí Đức là một người tệ bạc, thậm chí như muốn đánh chết người phụ nữ kia
Ninh Chí Đức thẳng tay tát vợ mình, ra dáng bảo vệ hai mẹ con kia.
Mẹ Ninh trợn to mắt nhìn ông ta đầy kinh ngạc, nước mắt cứ thế mà tràn ra
Ninh Chí Đức thậm chí không thấy áy náy mà quát thẳng mẹ Ninh là người phụ nữ không biết điều.
Ninh Viên Viên như chết lặng nhìn một màn đầy kinh hỉ trước mắt, người phụ nữ kia còn không cảm thấy xấu hổ mà ôm chặt lấy ông ta
Ninh Viên Viên nhìn thấy bộ mặt không xấu hổ của người phụ nữ đó không khỏi tức điên
Nhưng cô đã chạy lại đỡ mẹ mình, cuộc hôn nhân duy trì được 1 tuần, mẹ bắt đầu trầm cảm nặng, suy nhược cơ thể, bắt đầu nói một mình như người điên
Ninh Chí Đức một tuần không trở về thì hôm nay ông ta đã đến, trên tay cầm một tờ a4 trắng, bên trên có chữ_ĐƠN LY HÔN rất to
Ninh Viên Viên kinh hoảng, ông ta thậm chí còn không nhìn mặt đứa con gái này mà bước vô phòng mẹ
Người phụ nữ ngồi co rúm ôm chặt đầu gối ngồi trong góc tường, khuôn mặt xanh xao cơ thể đã gầy đi không ít, Ninh Chí Đức không thay đổi sắc mặt mà lẳng lặng ngồi trên ghế đối diện với mẹ Ninh, ông ta đưa thẳng đơn cho mẹ, ánh mắt Ninh Chí Đức lạnh lẽo tàn nhẫn
Mẹ Ninh như nhận ra điều gì đó, ánh mắt bà đầy tia phẫn nộ nhìn ông ta, Ninh Chí Đức như không bị lung lay, kiên nhẫn cầm tờ giấy đưa cho bà
Ninh Chí Đức:"Kí đi_ sau này....
_ _ Đường ai nấy đi"
Khuôn mặt ông ta không một tia gợn sóng, ánh mắt thể hiện sẽ kiên quyết và vô tình, thậm chí ông ta còn không lưu luyến những gì 8 năm qua, giống như đối với Ninh Chí Đức, những thứ như thế chưa từng xuất hiện
Ninh Viên Viên hai tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm vào trong, mẹ Ninh trợn to mắt, gào thét dữ dội:"Đồ khốn...!Đồ dối trá!"
Mẹ Ninh như điên cuồng hét, đôi mắt hiện lên tia máu đỏ chót
Ninh Chí Đức bình thảng cười nhạt, khuôn mặt mỉa mai nói:"Nghe cho rõ đây Diệp Khương, tôi...!Trước đây và hiện tại chưa hề yêu cô!"
"A...".
Diệp Khương chết lặng vì câu nói đó, hai tay ôm đầu, lầm bầm:"Vậy....!trước đây, trước