Tần Mặc nhàn nhạt liếc nhìn từng thành viên trong gia đình, môi mím lại, tựa hồ sau một giây hắn sẽ nổi giận
Hắn nhịp nhịp ngón tay, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Ninh Viên Viên, cử chỉ có vài chu đáo và thân mật, ai cũng có thể nhìn ra.
Động tác người đàn ông dịu dàng giống như thói quen không có chút gượng gạo nào
Mọi người cả kinh lên, ông cụ Tần ánh mắt hiện lên sự phức tạp, ông đã nghe mẹ Tần nói lại.
Ban đầu chỉ là chỉ cảm thấy nửa thật nửa giả, sau khi nhìn hành động của Tần Mặc dành cho Ninh Viên Viên chỉ biết im lặng và trầm mặt
Hiện tại ông cụ cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn
Tần Kiều thật ngoài muốn, sắc mặt trắng bệch giống như có bệnh.
Tố Yên nhướn mày nhìn động tác của hai người bọn họ, ban đầu cô chỉ có ý định xem kịch một chút rồi hùa theo Tần Chiêu Linh trêu chọc Ninh Viên Viên
Không ngờ rằng cô gái này lại không nháo không loạn như Tần Chiêu Linh kể.
Thật ra Tố Yên cùng Tần Mặc cũng có thể coi là thanh mai trúc mã nhưng chỉ là trên danh nghĩa, chứ họ chưa từng nói chuyện tiếp xúc với nhau bao giờ
Tố Yên cũng không có ý với Tần Mặc, chỉ là cô muốn hít drama của cái gia đình này một chút.
Điều đáng ngờ hơn chính là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Viên Viên trong đầu Tố Yên chỉ ong ong hai chữ là xuất chúng
Tần Chiêu Linh nói với vô rằng vợ của Tần Mặc chính nữ quỷ, ăn mặc lố lăng trang điểm hung tợn, Tố Yên nghe xong trong lòng chỉ lặng lẽ hình dung ra là một người phụ nữ điên.
Sau khi được diện kiến dung mạo thần tiên yêu mị của cô gái bên cạnh cô cho rằng tam quan của Tần Chiêu Linh chính là có vấn đề
Tố Yên sinh ra cũng chính là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng sau khi gặp Ninh Viên Viên, cô trong lòng đã hình dung ra được một câu nói chính không có xinh đẹp nhất chỉ xinh đẹp hơn
Còn về phần Tần Mặc, đối với Tố Yên ngoài hình của hắn chính là xuất sắc không có gì để bàn cải, nhưng bộ dạng của hắn không khác gì gã đào hoa bội bạc, giống như một tên sát gái kinh nghiệm tình trường điêu luyện
Tần Mặc không phải mẫu đàn ông của cô
Tần Bắc không chịu nổi giọng điệu của cháu mình, lập tức nổi giận:"Cháu có ý gì?"
Tần Mặc cầm cây đũa trên tay, nghe được câu hỏi ngu ngốc của tên đàn ông kia, động tác hơi dừng một chút, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo:"Tôi có ý gì? Các người không tự hiểu được hả?"
Tần Mặc từ nhỏ đối với Tần gia chính là không thân thiết, khi lớn lên người hắn quan tâm nhất chỉ có mẹ cùng ông nội
Ba Tần Mặc là một kẻ bội bạc, ông ta ngoại tình từ khi hắn lên 5 tuổi.
Từ đó hắn dường như đã nhận thức rõ được sự việc, ba Tần Mặc tên Tần Chu
Tần Chu sống cùng tình nhân của ông ta 4 bốn năm, mẹ Tần một bên im lặng không nói, không khóc không nháo.
Chỉ lặng lẽ cười khổ
Sau khi hắn 18 tuổi, Tần Mặc thi vào một trường đại học lớn ở nước ngoài
Trong thời gian đó, hắn không ngừng chèn ép Tần Chu.
Tần Mặc nhắm nghiền mắt, nhớ một dạng thảm hại trước khi chết của cha mình, đột nhiên trong lòng hiện lên một tia trào phúng
Hắn tuy rằng từ nhỏ tuổi thơ không có bất hạnh hay sóng gió gì, nhưng những sự việc xảy ra khiến hắn trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi
Tần Mặc không được nuôi dưỡng như những công tử kia, mà là vô cùng giáo dưỡng và nghiêm khắc.
Nên vô cùng ít bạn bè thân thiết, cuộc sống trải qua tuy rằng nhìn tùy tiện nhưng vô cùng quy củ
Sẽ không có tụ tập ăn chơi đàn đi3m ngoài kia
Trong mắt người khác, hắn là một người cao thượng không dính khói lửa trần gian
Tần Bắc nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của cháu trai mình, trong lòng không nhịn được run rẩy.
Không khỏi nhớ đến nhiều năm trước, và cái chết thảm thiết của anh trai mình
Ông ta tự giác im lặng, cả không khí bữa trầm mặt xấu hổ
Điều duy nhất họ không ngờ rằng Tần Mặc thế mà nói giúp Ninh Viên Viên, trong lòng ai cũng khiếp sợ không nói nên lời
Người đàn ông thần sắc bình tĩnh không một tia gợn sóng, ánh mắt vẫn kiên định lạnh lùng, hắn cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cô gái ngồi cạnh mình, bắt gặp được ánh mắt khiếp sợ của cô
Đuôi lông mày hắn giật giật, môi mấp máy đang muốn nói chuyện
Ninh Viên Viên chợt hô lên:"Yêu nghiệt phương nào mau hiện nguyên hình!"
Tần Mắc:"......"
Mọi người:"......"
Ánh mắt hắn mờ mịt, đơ người tại chỗ
Tố Yên suýt nữa phun hết thức ăn ra ngoài
Bữa ăn kết thúc trong sự trầm mặt, chỉ có Tố Yên là vui vẻ mỉm cười, ông cụ Tần muốn hai người ở lại.
Ninh Viên Viên muốn từ chối nhưng Tần Mặc lại quyết định đồng ý
Cô trừng to đôi mắt về phía người đàn ông, khẽ quát:"Anh bị điên à? Anh muốn cho ông biết chúng như thế nào sao, a a a tôi chết mất!"
Tần Mặc đối với sự rầu rĩ của cô dường như không quan tâm, thờ ơ chậm rãi đi về phía trước.
Ninh Viên Viên nhìn dáng vẻ này của hắn, hận không thể nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc áo hoodie được hắn kéo cao đột nhiên hơi trệ xuống, lộ ra một mảng dấu vết mập mờ
Đó chính là dấu răng của cô cắn, Ninh Viên Viên cả gương mặt đều nóng lên
Đêm qua cắn người đàn ông này cô có hơi dùng sức, ban đầu chỉ thấy một mảng rách da, xung quanh đều đỏ.
Nhưng hiện tại vết cắn hiện lên một màu tím rõ ràng, cô nhìn xung quanh thấy không có ai thì thở phào nhẹ nhõm
Tần Mặc thấy bộ dạng như phòng trộm của cô, đuôi lông mày khẽ nhích một cái
Đi đến trước cửa phòng Tần Mặc, Ninh Viên Viên vội vã mở cửa, lập tức kéo hắn vào phòng.
Người đàn ông nhìn cô một cái mặc sức để cô kéo
Sau đó chậm rãi mở lời:"Sao thế?"
Ninh Viên Viên mặt già đỏ bừng, chỉ chỉ vào vết thương:"Anh, anh..."
Tần Mặc theo bản năng chạm tay vào, nhìn cô một cái, lập tức hiểu ra.
Hắn khẽ A một tiếng thật nhẹ, đôi mắt đào hoa cười như không cười nhìn cô:"Em nói cái này?"
Ninh Viên Viên đang định gật đầu một cái, nhưng chưa kịp làm đã nghe thanh âm chỉ trích của Tần Mặc:"Do em"
"....."
Cô cảm thấy cổ họng mình một trận mắc nghẹn, sau đó không vui nhìn hắn:"Tất cả không phải do anh hù doạ tôi?"
Tần Mặc ngồi xuống giường lớn, hai tay chống đằng sau, dáng vẻ cà lơ cà phất nói:"Em cũng biết khu chúng ta ở an ninh vô cùng tốt, tôi lại cho thuê vệ sĩ cảnh gác.
Không phải do chính em là quá sợ hãi tự mình dọa mình thì không sự kiện đó xảy ra"
Lời nói của Tần Mặc hoàn toàn hợp lý, nhưng cô chính là vô cùng sợ a, sao có thể trách cô được?
Ninh Viên Viên phản bác:"Ngộ ngỡ là một tên sát thủ chuyên nghiệp đột nhập vào nhà không hay thì sao? Tôi còn không phải vì anh mà đề phòng? Tôi xinh đẹp như vậy, lỡ hắn là một tên bi3n thái..."
Tần Mặc nghe những lời phi logic của cô:"Ha"
Cô nghe cái điệu cười vô cảm của người đàn ông này khiến cô cảm thấy bản thân như đang bị giễu cợt.
Ninh Viên Viên hoàn toàn câm nín, Tần Mặc nhìn đột nhiên nói:"Xem ít phim truyền hình lại"
"......"
Tần Mặc sau đó lại cảm thán một câu:"Em thật biết cách tưởng tượng"
"......"
Cô đây là rất muốn phản bác lại những không dám.
Người ta là nam chủ a, bản thân cô đã cắn người ta bầm dập như vậy, haizzz....!Thì mình làm gì có tư cách chất vấn?
Ninh Viên Viên bên bất động thanh sắc, Tần Mặc liếc nhìn cô một cái, cảm thấy đầu óc thật thư giãn.
Hắn cũng không phải chê cô nói nhiều, mà cô gái này liên tục dồn dập như thế lỗ tai hắn thật chịu không nổi
Trầm ngâm một chút, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
Tần Mặc chậm chạp ra mở, thấy một một nữ giúp việc, cô ta nhìn hắn một cái khẽ gật đầu:"Lão gia bảo ngài đến thư phòng"
Tần Mặc gật đầu một cái, nhìn cô:"Tôi đến thư phòng ông nội một chuyến, chút nữa quay về.
Em đi tắm trước đi"
Không chờ cô trả lời người đàn ông đã đi mất
Ninh Viên Viên ngồi ngây ngốc trên giường một hồi, sau đó đánh giá căn phòng của Tần Mặc.
Căn phòng thật lớn, lấy chủ đạo màu xám, âm u như con người hắn
Trong phòng có một kệ sách lớn
Ninh Viên Viên dạo quanh một vòng, thấy một khung hình khá cũ được đặt kệ sách
Trong hình là một thiếu niên tuấn mỹ, trên gương đẹp trai vẫn còn chút non nớt.
Chàng trai mặc một bộ đồng phục trung học hơi không chỉnh tề, dáng vẻ cà lơ cà phất bất cần đời, nhưng vẫn rất đẹp trai
Xung quanh là những đám bạn cười tươi rói, nhưng vẻ mặt thiếu niên kia vẫn hơi lãnh đạm, trên đôi mắt đào hoa pha chút cười, khoé môi gợi lên độ cong nhỏ.
Ninh Viên Viên hơi thất thần
Tần Mặc sau khi đến thư phòng của ông Tần, hắn ngồi xuống đối diện ông
Vẻ mặt lười biếng, dáng ngồi có chút không quy củ.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông lão như ngầm ý thúc giục
Ông cụ nhìn thằng cháu trời đánh mình, mắt giật giật, dường như có chút tức giận nhưng lại không biết vì sao tức giận.
Ông lão thấp giọng khàn khàn nói:"Vẻ mặt như ăn phải phân của cháu là ý gì?"
Tần Mặc lười nâng mắt, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thảm:"Cái này con phải hỏi ngài mới đúng, ngài đột nhiên giả bệnh là có ý gì?"
Ông cụ bị bại lộ giả bệnh, lập tức ho khan vài tiếng:"Còn không phải vì hạnh phúc của cháu?"
Hắn lạnh lùng cười một cái:"Vậy là con nên cảm ơn ngài?
Mắt ông cụ hơi sáng lên, ngu gì không nhanh nắm lấy cơ hội này để thằng oắt con khó trị cảm ơn mình một câu? Nghĩ đến đây ông cụ cảm thấy có chút sung sướng, giọng điệu có vài phần phấn khích:"Vậy con không mau lên a!"
"....."
Tần Mặc trầm mặt, nhìn dáng vẻ này của vị Phật gia nhà mình đột nhiên hắn lại nhớ bộ dạng vô tâm vô phế của Ninh Viên Viên?
Mắt hắn giật giật.
Sau đó cười khẽ một tiếng:"Thế thì cũng phải nhờ công ơn này của ngài rồi"
Ông cụ bị bộ dạng cười trong sung sướng của thằng nhãi này làm cho nổi da gà, môi ông lão mím lại, trừng trừng mắt
"Không có tiền đồ!"
Tần Mặc bị mắng cũng không giận, chỉ cười cười, từ bao thuốc rút một điếu thuốc ra, bỏ lên miệng ngậm, đang định châm lửa đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hung tợn của lão già nhà mình, động tác châm lửa khựng lại
Ông cụ kiềm nén muốn cầm cây gậy lên gõ vào đầu hắn, rất muốn quát lớn là cmn thằng nhãi chết tiệt mi muốn ông đây chết sớm à?
Ông cụ chỉ nghĩ trong đầu, cái gì cũng chưa nói
Vốn chính là muốn giữ hình tượng lão Phật gia trong mắt mọi người, trước trước mặt thằng nhóc này ông lại không kiềm được bộ dáng la sát của mình:"Gần một năm ở nước ngoài, ông tưởng mày chết bên đó rồi, nói đi, sao đột nhiên lại trở về? Cảm thấy bức rức áy náy, hay nghĩ đến tương lai đặt tên con mình là gì?"
Nửa thật nửa giả, lời nói của ông cụ mang ý tứ trêu đùa, nhưng lời nói của Tần Mặc thật ngoài ý muốn:"Có lẽ...!Là vế sau đi?"
Ông lão sửng sốt một chút, ánh mắt quái dị nhìn về phía cháu trai.
Tần Mặc bị ánh mắt kia làm do da đầu tê dại, ẩn ẩn liếc nhìn ông:"Ánh mắt của ông nội đây là có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt ngài con là tên súc sinh không có tình cảm?"
Ông cụ vô cảm ha ha vài tiếng, chậm rãi mở miệng:"Còn không phải?"
Tần Mặc:"......"
Hắn cảm thấy trước mặt mình chính là ông nội giả
Ông cụ biết thằng nhóc này vô cùng khó trị, cứng đầu từ nhỏ lại vô cùng ngang ngược.
Hoàn toàn khác biệt với cha nó, ra tay cũng rất tàn nhẫn, lại là một kẻ lí trí đến đáng sợ.
Ông biết Tần Mặc từ nhỏ nghe lời mình không là kính sợ mà hắn tôn trọng ông
Ông cụ không nhịn được buông tiếng thở dài, ánh mắt ông va phải cái dấu vết được che lắp dưới áo Tần Mặc, da hắn trắng lộ ra một mảng dấu răng xanh tím
"....."
Đồng tử ông cụ co rút:"Cháu...!Cháu...." Ông nói không nên lời
Tần Mặc nhướn mày, vạch áo ra một chút, đôi mắt đào