Ninh Viên Viên từ bất ngờ cho đến kinh hoàng, người phụ nữ trước mắt là mẹ chồng cô.
Ninh Viên Viên nhanh chóng đứng dậy:"Con chào mẹ"
Bà Tần cười hiền từ, nhân lúc bà không để ý, Tần Mặc nhanh chóng giấu đi tờ giấy, Tần Mặc làm bộ hỏi:"Sao mẹ lại đến đây giờ này?"
Bà Tần cười vui vẻ nói:"Nghe con trai mẹ trở về tất nhiên phải qua đây rồi, nhân tiện qua thăm con dâu đáng yêu của mẹ".
Bà vừa nhìn cô vừa nói:"Con xem, dạo gần đây sao không qua nhà chính Tần gia thăm mẹ vậy"
Ninh Viên Viên nhất thời không biết trả lời như thế nào, bất giác lấy tay gãi đầu ấp a ấp úng nói:"Con...!Con, a! Dạo này hơi bận...mẹ thông cảm"
Bà Tần cười dịu dàng không muốn vạch trần cô, vui vẻ nói:"Mấy đứa ăn sáng chưa?"
Tần Mặc chỉnh cổ áo:"Vẫn chưa ạ"
Ninh Viên Viên tìm được lí do để trốn:"A, mẹ à, dì Trần đang làm bữa sáng, để con ra phụ dì ấy"
Bà Tần cười cười phẩy tay bảo cô đi.
Ninh Viên Viên tránh được một kiếp nạn, cả cơ thể cô như trút được gánh nặng.
Căn phòng bây giờ chỉ còn bà Tần với Tần Mặc, bà Tần nhẹ nhàng ngồi xuống, tự rót cho bản thân một ly trà, Tần Mặc nhìn động tác của bà nhất thời cảm thấy vi diệu, anh đoán chắc là bà không phải đến đây vì gặp anh mà còn có nguyên nhân khác
Bà Tần húp một ngụm trà, tạo nhã đặt xuống:"Hai đứa muốn ly hôn?"
Tần Mặc hơi kinh ngạc, một giây sau vẻ mặt vẫn bình tĩnh:"Mẹ biết rồi? Mẹ nghe lén tụi con nói chuyện?".
Bà Tần hơi tức giận, lập tức phản bác:"Sao mà gọi là nghe lén được, không phải vì tụi con nói chuyện lớn quá sao?"
Ánh mắt bà di chuyển nhìn anh, xong lại dừng lại tờ giấy trên tay anh.
Môi khẽ nhếch nụ cười:"Không phải mẹ đến quá đúng lúc đi"
Tần Mặc cà lơ phất phơ ngồi xuống:"Ly hôn thì sao cơ chứ, vốn dĩ tụi con không có tình cảm!"
Bà Tần có chút bất bình nhìn thằng con ngu ngốc của mình:"Cái gì mà nói dễ nghe vậy, nếu anh li hôn rồi thì anh định cưới ai.
Chẳng lẽ anh muốn cả đời cô độc, anh cũng đã 29 tuổi rồi, không còn trẻ trung gì nữa.
Nhanh chóng có con để mẹ và ông con mau có cháu ẵm bồng đi "
Tần Mặc đau đầu:"Mẹ à, không thể bắt ép người không yêu nhau có thể cưới nhau được "
Bà lườm anh:"Thế lúc kết hôn xong rồi anh chết ở xó nào mà 1 năm không về? Anh thậm chí không tiếp xúc hay nói chuyện với vợ anh mà anh đòi có tình yêu tươi đẹp?"
Tần Mặc nhất thời không biết phản biện như nào, đành ngậm ngùi im lặng.
Bà Tần có chút khó chịu với thái độ này của con trai:"Mẹ rất vừa lòng với con bé, nó từ nhỏ đã chịu khổ cực từ Ninh Chí Đức.
Chính mẹ đã tận mắt nhìn con bé trưởng thành, con đã bao giờ đặt mình vào vị trí con bé chưa?"
Tần Mặc vuốt tóc một cách tiêu soái nói:"Nhưng mẹ cũng thấy đó, chính cô ta muốn li hôn trước "
Bà Tần muốn bổ não đứa con ngu ngốc này, bất lực nói:"Không phải là vì anh sao! Có người phụ nữ nào cảm thấy vui vẻ vì chồng đi suốt một năm trời không trở về không?"
Hắn vẻ mặt đầy vô tội (vô số tội), bà Tần thở dài:"Con bé là đứa rất tốt, lại còn xinh đẹp.
Từ trước đến nay mẹ chưa thấy cô gái xinh đẹp như cô bé"
Anh nhìn người mẹ mình