Hàn Vũ Cơ cau mày tai bắt đầu nghe được mọi thứ hình như là âm thanh của rất nhiều người, cô cố gắng mở mắng nhìn xung quanh 2 bên là nhưng nữ nhân tầm 16, 17 tuổi mặc y phục giống hệt nhau đang cúi đầu run sợ , 1 người phụ nữ trạc tuổi mẹ mình đang cau mày tức giận mắn mấy cô nô tỳ , gương mặt bà ấy mỹ mìu đẹp đẽ, trên mình khoát 1 bộ y phục toát ra sức hút mạnh mẽ , theo như suy đoán của Vũ Cơ ắt hẳn bà ấy là người có gia thế .Bản thân vẫn chưa định thần được rốt cuộc là mình đang ở đâu thì vài nô tỳ chợt nói mừng rỡ
_ Thưa nữ vương hình như Nhị Công chúa tỉnh rồi
Người phụ nữ mà Hàn Vũ Cơ nhìn từ khi vừa tỉnh lại đến giờ , bà ấy sau khi nghe tin cô tỉnh vội vã bước đến lại gần, ngồi xuống nắm lấy tay cô.
_ Cơ Nhi! Con cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Con làm ta sợ chết mất , sao lại dại dột mà nhảy xuống hồ lớn chứ, có chuyện gì chúng ta có thể nói mà ( * Lâm Y Xuyên \=> Nữ vương của nước Tây Lương thời bấy giờ yêu thương nhị công chúa từ khi lọt lòng.
Cũng chính vì điều này mà đem lại họa lớn cho nhị công chúa là Lâm Vũ Cơ là tái sinh hiện tại của Hàn Vũ Cơ)
Vũ Cơ chưa kịp phản ứng thì đầu đau nhói vài hình ảnh len lỏi hiện lên trong đầu.
1 cô gái giống y hệt mình bị 1 nữ nhân đẩy rơi xuống hồ mặc cho cô ấy có vùng vẫy cầu cứu nhưng nữ nhân kia ko những ko cứu mà còn nhết miệng cười khinh bỉ.
_ Chẳng phải mẫu hoàng yêu thương ngươi lắm sao? Bây giờ chết đi, bà ấy sẽ yêu thương ta ,bao nhiêu năm qua tất cả mọi điều tốt ngươi đều hưởng rồi cũng đã đến lúc nhường lại cho Lâm Ngữ Khê này rồi
đúng lúc có người đến ả vội vả giả vờ la lớn Lâm Vũ Cơ nhảy cầu bản thân vô tình nhìn thấy nên kêu cứu ,sau đó thì Vũ Cơ được đưa lên nhưng đã 5 canh giờ vẫn chưa tỉnh, Lâm Ngữ Khê đang đắc ý thì Vũ Cơ tỉnh lại ả đứng 1 bên mà run sợ , sắc mặt tái xanh.
Mấy hình ảnh của chủ thể hiện lên làm Hàn Vũ Cơ đau đầu không thể tả cô đưa 2 tay ôm lấy đầu.
Lâm Y Xuyên lo lắng liền cho gọi thái y
_ Cơ nhi! Con làm sao vậy?
_ Đau quá.....!đầu....!đau quá....
_ Mau gọi thái y, mau lên.....
Vũ Cơ vì đau quá sức chịu không nổi nên lại ngất đi, sau khi Thái y khám xong Lâm Y Xuyên vôi vàng hỏi
_ Cơ nhi sao rồi ?
_ Thưa Nữ Vương, Nhị Công chúa đã qua nguy kịch.
Nhưng có vẻ thần trí hoảng loạn nên có thể ảnh hưởng đến tâm trí, sức khỏe của ngài ấy hiện giờ khá là yếu nên tỉnh dưỡng thêm.
_ Được rồi, ông lui xuống đi.
Lâm Y Xuyên bước lại giường vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Cơ bất chợt thở dài
Lâm Ngữ Khê thấy thế nhân cơ hội giành sủng liền bước đến nịnh nọt.
_ Mẫu hoàng, ở đây có con lo được rồi.
Người hồi cung nghĩ ngơi đi ạ.
_ Ta ko sao? Đêm nay ta sẽ ở lại trông Cơ Nhi.
Ngược lại ta thấy con , từ nãy giờ thần sắc xanh xao.
Nên về phủ nghỉ ngơi đi ở đây có ta được rồi đừng để phò mã lo lắng.
_ Vâng....!vậy con xin phép.
Lâm Ngữ Khê thấy mẹ mình lo lắng cho Vũ Cơ lòng liền ganh ghét, mấy phần bực tức mà ko muốn nhìn tiếp liền ra về.
Tối hôm đó trong lúc mơ màng Vũ Cơ nhìn thấy 1 nữ nhân mặc y phục trắng , gương mặt giống mình như 2 giọt nước, khóc lóc cầu xin
_ Xin cô hãy sông thay ta thật tốt, bảo vệ mẫu hoàng.
_ Cô là ai?
_ Ta là chủ nhân của thân xác cô đang giữ.
Ta đoản mệnh bị ả ta đẩy xuống hồ.
mạng ko giữ được may mắn cô lại xuất hiện, cho nên hãy giúp ta.
Lâm Vũ Cơ nắm lấy tay Hàn Vũ Cơ khẩn thiết cầu xin..
_ Nhưng tôi....!ko thể cướp thân xác của cô
_ Ko, ta chết rồi cũng đã đến lúc đầu thai.
Chỉ là còn vài tâm nguyện chưa thực hiện, nay cô xem như có duyên với ta sống lại cuộc sống