Sáng Hôm sau cũng giống như mọi khi ,ngày đầu tiên của mỗi tháng sẽ triệu hồi tất cả các văn võ bá quan trong triều lại để Thượng triều, cùng nhau bàn về kinh tế và cuộc sống của dân chúng bên ngoài cung.
Lại nói Vũ Cơ từ khi trọng sinh đến nay vì để học hỏi thêm nhiều thứ, hầu hết cô ko bỏ lỡ 1 buổi thượng triều nào đương nhiên hôm nay cũng ko ngoại lệ.
Mới đầu các quan văn trong triều có chút lo ngại về việc Vũ Cơ vào cung tham gia triều chính nhưng với sự thông minh học hỏi của cô cũng làm họ tán phục ko còn nghĩ cô chỉ là 1 nữ nhân mềm yếu làm ô nhục Nữ nhân thiên hạ nữa.
Điều này càng làm Lâm Ngữ Khê càng thêm ganh tị
_ Buổi thượng triều hôm nay...!Có ai cần bẩm gì ko? Nói đi.
( Lâm Y Xuyên ngồi trên cao nghiêm trang nhìn xuống)
_ Tham kiến Nữ Vương, Thần có chuyện muốn tâu.
( Tướng Quân cũng là Phó Quan kề cận bên cạnh Lâm Y Xuyên bước ra tâu)
_ Nói đi
_ Chuyện là biên cương ở Giang Nam đưa tin xe cung cấp lương thực đến Thành phía Tây thành Giang Nam đã bị cướp hết làm cho binh lính chúng ta nháo động , lại thêm tình hình đóng quân của Quân Liêu có biến động , bọn chúng đang tập trung lại nhiều nhân mã rất có thể sẽ khởi chiến đánh vào Giang Nam.
Xin Nữ Vương hạ lệnh điều binh đến Phía Tây Giang Nam để cũng cố binh lực.
_ Chuyện này....!có lẽ lại để Thừa Tướng Ngữ Khê lại đi rồi, con thấy thế nào?
Vừa đúng như kế hoạch do mình âm mưu bày ra, chính ả đã âm thầm cho người đột kích giả cướp hết lương thực ngăn ko cho cứu viện đến Giang Nam lần này nhằm mục đích tính kế ép Vũ Cơ ra chiến trường bỏ mạng nơi quan hải , ả lúc này sẽ là ngư ông đắc lợi.
Khi nghe gọi đến tên mình Lâm Ngữ Khê vẫn bước ra hành lễ nhưng lại vờ ho mãi ko ngừng lại còn vờ nôn ra 1 ít phẩm màu vờ như máu
_ Khụ khụ!
_ Khê Nhi! con ko sao chứ? Có cần gọi đại phu ko? ( Lâm Y Xuyên nhìn thấy Lâm Ngữ Khê ho ra máu, lo lắng hỏi )
_ Tạ mẫu hoàng lo lắng.
Con....!ko sao chỉ là thương hàn cộng với bệnh cũ trong người.
Do tiết trời trở lạnh cho nên tái phát thôi ạ.
Chuyện xuất chinh , cứu viện lần này không phải ngày một ngày hai, sức khỏe của con lại như vậy...!chỉ e lần này con.....ko thể xuất cung cứu viện.
Xin mẫu hoàng bỏ qua cho sai sót này.
( giả bộ yếu ớt, thều thào nhỏ giọng nói)
Lâm Y Xuyên nghe Lâm Ngữ Khê nói như thế liền có chút bất an nhưng vẫn giữ bình tĩnh im lặng suy nghĩ 1 hồi lại nói
_ Hầu hết các tướng lĩnh đều đang ở ngoài biên ải ko thể lập tức quay về lúc này cho nên cứu binh lần này đích thân ta sẽ thân chinh.
_ Mẫu hoàng! Người tuổi đã cao, việc xuất chinh là ko thể nào? _ Hay là để...!Hoàng nữ nhị muội đi lần này xem sao? ( sợ ko đc như trong kế hoạch cho nên ả vội ngăn cản)
_ Ko được....!Vũ Cơ