Sáng hôm sau tin cấp báo truyền đến quân của Đông Ly quốc đã đánh chiếm được biên giới , làm thiệt mạng không ít binh lính, đang đánh chiếm gần đến đại doanh.
Lâm Vũ Cơ lúc này quả thật như ngồi trên đống lửa cô không còn cách nào khác lập tức mặc giáp búi tóc cao lấy từ trong hộp ra chiếc đao phòng thân mà Dạ Quân Ly đã trao cho cô khi hắn rời khỏi Tây Vực.
Kẹp con dao vào ống giày sau đó cô bước ra ngoài .
Vừa bước ra khỏi lều cô đã bị chặn lại bởi Sở Phi Hoan hắn ôm chặt lấy Vũ Cơ
- Vũ Cơ đừng đi.
Nàng ít nhất hãy đợi Dạ Quân Ly đến có được không?
Vũ Cơ đưa tay vỗ nhẹ lưng trấn an hắn , nhỏ giọng nói
- Phi Hoan ngoan ! Chàng mau vào trong đi ở ngoài này lạnh lắm không tốt cho chàng.
Đợi tin tốt của ta nhé , có được không?
Vừa nói vừa cởi áo choàng khoát lên cho hắn, Sở Phi Hoan không nói thêm được lời nào đứng im nhìn Vũ Cơ rời đi.
Lâm Ngữ Khê nhìn Vũ Cơ thân thể tuy không cao lớn như những nữ tử khác nhưng khi mặc giáp phục liền lộ ra nét mạnh mẽ , kiên cường.
Lâm Ngữ Khê đứng phía dưới nhìn Vũ Cơ ngồi trên ngựa mà nói
- Vũ Cơ! Lần này muội phải dựa vào bản thân rồi.
Ta ko biết giúp gì chỉ có điều này muốn nói, trên chiến trường không phân địch ta.
Bất kể kẻ nào cũng có thể lấy mạng muội , cho nên trước khi hắn giết muội cho dù có chết muội cũng phải giết hắn.
- Ta biết rồi , cảm ơn tỷ Ngữ Khê
- Ta đợi tin tốt của muội.
Lâm Ngữ Khê ôm bụng đã lớn của mình vỗ nhẹ .
- Bảo bối! Con sau này cũng phải mạnh mẽ như A Di của con nhé.
Bên trong đứa bé như nghe thấy liền đạp một cái rõ đau Lâm Ngữ Khê nhăn mặt cười nói.
- Nhóc con lại quậy như thế.
Chỉ mới 8 tháng thôi con chưa được ra ngoài đâu nhé , ngoan ngủ đi.
Cùng mẫu thân cầu nguyện cho A Di của con nhé.
Dạ Quân Ly lúc này không quản đường xa tức tốc đến tiếp ứng cho Lâm Vũ Cơ, miệng lẩm bẩm
- Vũ Cơ ! Đợi ta
Sa trường biên ải phía Đông , trời lúc này là gần cuối Đông tuyết rơi khá nhiều Vũ Cơ cuối cùng cũng giáp mặt với Diệp La.
Cô ta dương dương tự đắc ngồi trên ngựa dùng giọng điệu đầy khiêu khích nói với Lâm Vũ Cơ
- Ngươi là Lâm Vũ Cơ sao?
- Là ta.
Diệp La lúc này phá lên cười
- Hà Nam! Ngươi nhìn cô ta đi, một thân nhìn qua đã biết không có võ công , đêm qua ngươi còn nhiều lời nói vs ta phải dè chừng.
Ngươi nhìn xem cô ta đáng ko Hahhaaa
Hà Nam chỉ im lặng ko nói gì , Diệp La lại ngông cuồng nói thêm
- Lâm Y Xuyên cũng quá khinh thường ta rồi.
Lại cho một kẻ như ngươi ra trấn thủ.
Phó Quan lúc này nhịn không được nửa tức tối muốn phản bác nhưng bị Lâm Vũ Cơ ngăn lại.
Sau đó cô bình tĩnh nói
- Đã để Diệp La điện hạ đây chê cười rồi.
Ta quả thật là lần đầu ra trận xin chỉ giáo thêm.
- Hahaha Đúng là ngu ngốc mà.
Lần này thứ ta muốn là đầu của ngươi đó.
Quân đâu giết hắn cho ta
Vừa dứt câu không ngờ Diệp La lại động thủ trước.
Hai bên người ngựa lao vào nhau Phó Quan vẫn cố gắng bảo vệ Vũ Cơ
- Nhị Điện hạ ….
Nếu không thể chống đỡ nổi người hãy chạy trước đi
- Phó Quan ngài là đang làm ta nhục chí đấy.
Nhìn cô ta xem ngông cuồng khinh địch, ta nói