Editor: Hye JinVừa nghe thấy cái tên này, Lưu Thải Vân y như sét đánh, theo bản năng mà buông ra, âm u liếc Đàm Tú Phương một cái, ánh mắt âm ngoan khủng bố.Đàm Tú Phương cô hiểu rồi, Lưu Thải Vân biết Hoàng Lão Tam là cái mặt hàng gì, thậm chí là đã đoán được, Chu Tiểu Lan là chịu thay cô, phỏng chừng lúc này hận không thể xé xác cô cái tai họa này ra đâu!Đàm Tú Phương trong lòng đắc ý cực kỳ, trên mặt cực kỳ hoảng loạn: "Mẹ, mẹ, như thế nào lại nhìn con như vậy ...!Là con không tốt, không thấy Tiểu Lan trong phòng, con cho rằng đó là nhà của cậu cả, là thân nhân nhà chúng ta, con không biết bọn họ sẽ làm như vậy đâu ...."Thím ba không chịu được nữa: "Đúng rồi, tôi nói này Thải Vân, cô làm sao vậy? Cô không trách cháu dâu của cô quay sang trừng mắt Tú Phương làm cái gì? Kia chính là nhà mẹ đẻ của cô, ai biết nhà mẹ đẻ của cô làm ra loại sự tình này ..."Cái thứ đàn bà thối không giữ mồm giữ miệng.
Lưu Thải Vân phiền cái bà này muốn chết, biết bà ta khó chơi, lười nói lời vô nghĩa với bà ta, kéo cháu dâu vào trong nhà: "Tiến vào, chúng ta nói rõ ràng chuyện là như thế nào!"Thím ba thấy có chuyện bát quái lập tức đi theo lên ai ngờ Lưu Thải Vân đóng sầm cửa lại trước mặt bà ta, khóa trái cửa từ bên trong.Xém chút nữa bị gãy mũi bởi cánh cửa, thím ba cực kỳ không vui bất bình mà nói: "Cái bà Lưu Thải Vân này, nhà mẹ cô làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, quay sang phát tiết với tôi làm cái quái gì?"Đàm Tú Phương rụt rè thuyết phục: "Thím ba, thím đừng giận mẹ con, mẹ, mẹ cũng là lo lắng cho Tiểu Lan."Nghe thấy giọng nói của Đàm Tú Phương, thím ba hai mắt sáng lên, sao quên mất còn một đương sự ở đây chứ, thân thiết tiến lên lôi kéo Đàm Tú Phương hỏi: "Rốt cuộc sao xảy ra chuyện này, cháu nói với thím ba nghe xem."Đàm Tú Phương liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt: "Thím ba, cha con ở đâu? Con phải đi đem chuyện này nói với cha, để cha suy nghĩ biện pháp.""Đúng vậy, cần phải đi, thím bồi cháu đi, đi thôi thuận tiện trên đường nói cho thím nghe.
Tột cùng là sao thế này, Tiểu Lan làm sao mà bị Lưu gia gả chồng."Thím ba bây giờ đang cực kỳ tâm huyết.Đàm Tú Phương có vẻ do dự, quay đầu liếc nhìn cánh cửa đóng chặt: "Mẹ sẽ tức giận."Thím ba xuy một tiếng: "Nhà mẹ bà ta làm chuyện nực cười như vậy, bà ta là thẹn quá thành giận.
Cháu quản bã làm cái gì? Đi nói với thím ba, chúng ta là người một nhà với lão Chu.
Yên tâm đi, bà ta hiện tại còn đang vội muốn chết, không rảnh đâu mà tức giận với cháu."“Được rồi.” Đàm Tú Phương có vẻ bất đắc dĩ, không