Cô nhìn đến cả nhà Cậu của mình đến nay chưa bị chết thảm, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đối với gia đình cậu Tô Ích Dương cô có ấn tượng chính là khi còn nhỏ thường xuyên qua nhà cậu chơi, khi đó mợ cả Vương Phương sẽ làm cho cô một ít đồ ăn mà cô thích,Sau khi ông bà ngoại qua đời, mặc dù cùng sống trong một thành phố nhưng bọn họ lại liền ít gặp mặt, chỉ đến tết mới cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên.Năm thứ ba Mạt thế thì xuất hiện một trận động đất toàn cầu.Ở Ô Thành, ba bốn tuần sẽ xuất hiện một lần động đất, căn bản đều chưa đến cấp sáu, không giống như ở Xuyên Thục, ở đó mỗi ngày đều xảy ra hai lần vì vậy sau một tháng nhà nước đã cử quân đội đến để di dời, nhưng dân Xuyên Thành lại không đi.Nhưng chính phủ ở Ô Thành vẫn yêu cầu tất cả mọi người buổi tối tị ở quảng trường, hoặc trên đất bằng, còn cấp phát đầy đủ vật tư cho người dân.Tĩnh Xu nhớ rất rõ ràng, đêm đó mợ cả nói: “Ngủ ở quàng trường rất khó chịu, nghiến răng, đánh rắm, ngáy ngủ cái gì cũng có.
Hai ngày nay chỉ có động đất nhỏ, nhà lão Lý mỗi ngày đều trở về nhà ngủ mà có bị sao đâu.
Hơn nữa Tô Long cũng không chịu nổi thời tiết lạnh như thế này, nên về nhà ngủ một đêm.”Tô Long là con trai của cậu, nhỏ hơn Tĩnh Xu năm tuổi, là con có được lúc tuổi già vì vậy chính là bảo bối của gia đình cậu.Cả nhà cậu về nhà ở, buổi tối kia đã xảy ra động đất cấp sáu, tâm địa chấn lại chính là khu vực nhà của cậu, vì vậy mà tiểu khu ở chung quanh đó đều bị sụp đổ.Đến lúc này không có chó nghiệp vụ đi cứu người, không có nhân viên phòng cháy chữa cháy đi cứu, thậm chí không có cả tín tức báo trí, cũng không có người đi điều tra trận động đất này đã chết bao nhiêu người.
Vì sao ư? Bởi vì đây là mạt thế, mỗi ngày đều chết rất nhiều người.Chỉ có người đi nhặt vật tư, không có ánh mặt trời vì vậy mà