Mỗi người một chén lớn cháo tôm tươi, lấy vận tốc sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng giải quyết các món tôm tươi ngon trước mặt, trong đó Tĩnh Xu là tốc độ nhanh nhất.
Tay cô cầm lấy tôm nướng nhanh chóng bóc vỏ cho vào mồm, sau đó một muỗng múc ngay tôm chiên trứng cho vào miệng, sau đó lại nắm đuôi tôm chiên bánh mỳ, một tay khác lại gắp món tôm hấp, hai tay cùng miệng phối hợp rất ăn ý.
Tiểu Thảo nũng nịu cũng bất chấp hình tượng, đối với tôm bóc vỏ chưng trứng một chiếc đũa đi xuống chỉ chọn lấy tôm, Tôn Tử Kiện lột tôm lột đến móng tay đầy nước sốt màu hồng, món tôm chưng trứng thì một muỗng một muỗng to chao vào mồm, nhanh chóng tiêu diệt đồ ăn trên bàn.
Tĩnh ba vài lần muốn nói đến việc trả tiền lại thôi.
Công ty đột nhiên gán cho ông một món nợ, khiến cho ông không thể không tìm lão Tôn đòi tiền, hơn nữa có khả năng ông còn bị công ty sa thải.
Tâm của Tĩnh ba đang xấu đến cực điểm.
“Ba, mang về cho mẹ một phần đi.
” Tôn Tử Kiện gió cuốn mây trôi đồ ăn còn chưa đã thèm, hắn uống thêm ba chén cháo tôm tươi, sau đó tự nhiên nói ra một câu như vậy.
Đi nhà người khác ăn trực xong còn muốn đóng gói một phần, Tĩnh Xu bội phục.
Tĩnh ba đang nghĩ ngợi đến tiền bạc đến muốn nổi điên, căn bản không thèm quan tâm đến Tôn Tử Kiện không nói lý.
Dĩ vãng ông khẳng định sẽ chủ động đưa