Edit by ChangLúc Chu Vũ rời đi còn nở nụ cười với Tô Lạc Ương, cô cứ thấy anh ta có chút kì quái, chẳng qua cô chỉ cảm thấy anh ta giảng bài rất thú vị mà thôi, cười với cô là có ý gì?Sau khi xong bốn tiết, lúc này đúng là thời điểm ăn cơm, người trong lớp đã tan đi không ít.
Tô Lạc Ương vẫn ngồi trên vị trí của mình, bây giờ cô không thấy đói, cũng không muốn đi ăn cơm.Điện thoại để bên cạnh đột nhiên rung lên một cái, Tô Lạc Ương hoài nghi cầm lên, lúc nhìn thấy Kỳ Mặc Trần gửi tin nhắn tới thì suýt chút nữa bị dọa đến mức ném luôn cả điện thoại.Kinh sợ qua đi, Tô Lạc Ương ổn định lại tinh thần rồi mở điện thoại ra, kết quả có hơn một trăm tin nhắn được gửi tới!Tô Lạc Ương xem nhật kí tin nhắn, phát hiện một trăm tin này đều cùng một kiểu.
Toàn là gì mà: “Vì sao không trở về chỗ tôi!” ngoài ra thì còn “Em đang làm gì!”…Mẹ nó cô vừa đi học mà, về thế nào được!Di động lại rung lên, vẫn là một tin không khác gì trước kia: “Vì sao không trở về chỗ tôi!”Tô Lạc Ương nghĩ, nếu cô còn không trở về, chỉ sợ Kỳ Mặc Trần sẽ tới đây bắt cô đi mất! Vừa nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng đáng sợ!Ngón tay thon dài của Tô Lạc Ương lướt nhanh trên màn hình: “Chuyện đó, vừa rồi đang đi học!”Tin nhắn mới gửi qua, rất nhanh tay đã giật lên một cái.Kỳ Mặc Trần: “À!”Tô Lạc Ương: “…” À là sao hả, có phải anh rảnh đến mức đau trứng rồi không, gửi cho cô một trăm tin nhắn vì sao không trở về, nhắn lại thì anh lại gửi “À!”Tô Lạc Ương đang tổ chức ngôn ngữ để gửi câu gì đó.
Kỳ Mặc Trần đã gửi tiếp một tin nhắn tới: “Ăn cơm chưa?”Vốn Tô Lạc Ương định trực tiếp gửi câu không ăn, nghĩ lại một lúc mới nhắn lại không muốn ăn!Kỳ Mặc Trần: “Phải ăn!”Người đàn ông này có chứng cưỡng bách sao, phải bắt cô ăn cơm bằng được à?Nhưng khoảng cách giữa hai người đã rất xa, Kỳ Mặc Trần cũng không thể quản được cô, thôi cứ gửi tin nhắn lừa cho qua trước đã.Tô Lạc Ương: “Lát nữa rồi tôi đi ăn luôn, anh cũng ăn cơm đi nhé, không nhắn nữa đâu!”Kỳ Mặc Trần: “Ừm!”Tô Lạc Ương không