Ngô Việt nhẹ gật đầu, nói: "Ừ, chúng tôi chuẩn bị đi đến thành phố A ở phía trước."Tần Nhất cười nói: "Vậy sao, tôi đề nghị các anh không nên đi.
Chúng tôi vừa vặn từ thành phố A tới, các anh không biết đâu, thành phố A có rất nhiều Zombie, mấy người chúng tôi đều là tìm được đường sống trong chỗ chết trở về."Khổng Thúy nghe thấy bọn Ngô Việt muốn đi đến chỗ có đặc biệt nhiều Zombie, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Một đám người đằng sau cũng không ai hé răng lên tiếng, nhưng cơ thể run rẩy lại bán đứng tâm trạng hiện giờ của bọn họ.Bọn họ không thể nào quên những cảnh tượng kinh khủng xảy ra mấy ngày nay, thôn bọn họ bên trong vốn là có hơn một trăm người, nhưng bây giờ chỉ còn lại không đến ba mươi người, tất cả đều là do những quái vật ăn thịt người kia ban tặng.Bọn họ liều mạng trốn ra ngoài, chính là không tiếp tục muốn đối mặt với những con quái vật kia.Ngô Việt khó xử liếc nhìn Khổng Thúy, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Dù cho có số lượng lớn Zombie thì chúng tôi cũng muốn đi, đây là nhiệm vụ phía trêи giao phó, không thể không hoàn thành."Sau khi nói xong, Ngô Việt lại quay người nhìn đám người Khổng Thúy: "Nếu mọi người đã muốn đi cùng với chúng tôi, lần này tuy không biết có thể còn sống trở về hay không, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho mọi người."Tần Nhất thấy Ngô Việt kiên trì, nhún nhún vai: "Nếu Liên trưởng nhất định muốn đi, chúng tôi cũng không có lý do giữ các anh lại, chỉ có thể chúc các anh may mắn."Vẻ mặt thiếu niên tiếc hận, nhưng trong mắt phượng đen nhánh lại không che dấu được ý cười lấm la lấm lét.Cô và Ngô Việt từng có duyên gặp mặt mấy lần, cũng từng trò chuyện qua, biết người này không phải là dạng người cổ hủ cố chấp.
Mặc dù anh ta là quân nhân, nhưng đầu óc rất linh hoạt, do khuôn mặt người này lớn lên trông rất chính nghĩa đứng đắn, thường sẽ hố chết người không đền mạng.Lời Tần Nhất vừa dứt, Khổng Thúy lúc trước kêu gào lợi hại đột nhiên lật mặt, hòa ái cười nói: "À thì, chuyện này không cần đâu, chúng tôi đều là người bình thường, vẫn là không nên đi theo cản trở mọi người.""Trước, lúc trước là do chúng tôi quá sợ hãi, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, chúng tôi không thể cản trở quân nhân làm nhiệm vụ, mọi người là hy vọng của quốc gia, chúng tôi không nên làm liên