Dù sao Vương Tam cũng là người đã lăn lội ngoài xã hội vài năm, gã khẽ cắn môi nhìn đám người Tần Nhất, uy hϊế͙p͙: "Bọn mày tốt nhất đừng đụng đến tao, nếu không tao sẽ khiến bọn mày phải trả cái giá đắt."Nghe được lời Vương Tam nói, cái tay đang vuốt ve Tiểu Lam của Tần Nhất dừng một chút, nhếch miệng cười trào phúng.Lâm Thanh vẫn như cũ cười tủm tỉm, nhưng trong mắt hồ ly mê người lại lộ ra quang mang nguy hiểm: "Ái chà, uy hϊế͙p͙ bọn tôi cơ à, tôi thật sự thấy hơi sợ rồi đấy."Nói xong, biểu cảm trêи mặt Lâm Thanh liền thay đổi.
Anh ta bóp lấy cổ Vương Tam, nụ cười trêи mặt biến mất không thấy đâu, trêи tay càng dùng sức.Vương Tam cảm giác bản thân sắp bị bóp ngạt thở, không khí trong phổi càng ngày càng ít.
Lúc này gã ta mới hiểu được, sẽ không có bất kỳ kẻ nào tới cứu gã, mà đám người trước mắt này rất có thể sẽ trực tiếp ra tay giết gãKhông có người nào không tiếc mạng của mình, Vương Tam gã càng yêu mạng hơn.
Rốt cuộc đến lúc không chịu được nữa, gã hé miệng, đứt quãng nói: "Đừng, đừng giết, tôi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói."Vân Hoán cho Lâm Thanh một ánh mắt, Lâm Thanh bĩu môi, buông tay ra.Vương Tam ngồi bệt xuống đất, không ngừng hít từng ngụm từng ngụm không khí, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Đám người này trong mắt gã đều chỉ là một đám thanh niên trẻ tuổi choai choai chưa trải sự đời, nhưng ai ngờ so với lão Đại của gã còn tàn nhẫn hơn.Vân Hoán đứng lên, đôi chân rắn chắc được quần dài màu đen bao lấy, nhìn vừa dài vừa thẳng, hai tay anh tùy ý cắm ở trong túi quần, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã, thế nhưng cơ thể Vương Tam lại càng run rẩy dữ dội hơn.Người này, thật lạnh, cũng thật đáng sợ.Vân Hoán nhàn nhạt nhìn qua Vương Tam dưới đất, tùy ý đứng đấy, nhưng khí phách mạnh mẽ trêи người anh tản ra lại giống như một vị đế vương trời sinh."Nói đi, mục đích của bọn mày là gì?" Vân Hoán quét mắt nhìn Vương Tam một lượt nữa, làm cho lòng gã căng thẳng, không dám nói dối."Tôi, chúng tôi là phạm nhân trốn ra từ nhà tù ở thành phố S.
Lúc tận thế vừa mới buông xuống, trong trại giam vô cùng hỗn loạn.
Tôi, lão Đại và mấy người anh em nữa nhân cơ hội cùng nhau trốn thoát.
Sau đó chúng tôi đã chạy đến thôn trang này rồi quyết định ở lại, lợi dụng những người dân trong thôn khiến cho những người tạm dừng chân nghỉ ngơi ở đây như các anh hôn mê, sau đó, sau đó..."Vương Tam