Nghĩ đến Phạm lão đại, Tần Nhất lập tức nhớ đến một người khác, Vương Ổn Ổn.Cô gái này lớn hơn cô một tuổi, là thành viên trong đội của cô.
Cô ấy là dị năng giả hệ mộc, nhưng so với những dị năng giả chỉ có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng lại có chỗ khác biệt.
Tự thân cô ấy đã mang theo dây leo, có thể công kϊƈɦ người, cái này ngược lại rất giống hệ mộc của Sở Mặc Hòa.Đến hậu kỳ, bên trêи dây leo của cô ấy mọc rất nhiều gai nhỏ, nếu như bị nó đâm trúng, những cái gai đó sẽ hút máu người, giá trị chiến đấu rất cao, không hề thua hệ băng của cô.Tần Nhất nhớ, kẻ thù của cô ấy chính là Phạm lão đại.
Theo lời cô ấy nói thì mẹ của cô ấy chết trêи tay Phạm lão đại, cô ấy thề nhất định phải báo thù cho mẹ mình.
Tần Nhất còn nhớ lúc cô ấy nói lời này, tiều cô nương luôn luôn thích trêu chọc cô khó có được lại nghiêm túc quyết tâm như thế.Chẳng lẽ...tâm tư Tần Nhất trăm xoay nghìn chuyển, nhưng trêи mặt không một biểu hiện, cô tiếp tục vuốt ve bộ lông của Tiểu Lam, giống như chỉ tùy ý hỏi: "Dì Vương, không biết con gái của dì tên là gì, như vậy chúng cháu sẽ dễ tìm được cô ấy hơn."Vương Cầm ngẩn người, lập tức nói: "Vương Ổn Ổn, tên của nó là Vương Ổn Ổn."Tay Tần Nhất dừng lại, quả nhiên cô đoán không sai.Tần Nhất ôm Tiểu Lam đứng lên, con ngươi thanh lãnh trở lên nghiêm túc: "Cháu sẽ mang cô ấy về, còn sống trở về."Vương Cầm giật mình, bỗng nhiên cười một tiếng, hai đầu lông mày đều mang theo chút ôn nhu: "Được."Không biết tại sao, giờ khắc này bà hoàn toàn tin tưởng thiếu niên nhìn qua có phần gầy yếu nhưng tấm lưng thẳng tắp kiên cường này.Tần Nhất mấp máy đôi môi hồng, tiểu cô nương kia, tiểu cô nương trong nháy mắt sinh tử đã hy sinh bản thân cứu cô, để cô có thể tiếp tục sống sót...Lần này, đến phiên cô đến bảo cô ấy.Bóng đêm thâm trầm, mấy bóng người lặng lẽ đi đến bên cạnh một gian nhà đất nhỏ không hề bắt mắt."Chính là chỗ này? Phạm lão đại đúng là một người có tâm tư rất kín đáo." Lâm Thanh bất thình lình lên tiếng."Có thể không kín đáo sao, dù sao cũng là người từng đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về." Đây là người phạm vào tội tử hình, cũng không biết đã có bao nhiêu người mất mạng trong tay gã.Lâm Bạch cười lạnh thành tiếng, anh đi đường