Vân Hoán cũng vừa mới tắm rửa qua, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa tung, nhìn vừa lười biếng vừa có chút chọc người.Cổ áo ngủ màu đen kéo thấp lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, trắng và đen tương phản mãnh liệt, mùi vị cấm ɖu͙ƈ mười phần.Vân Hoán không nói gì, chỉ là nhìn thấy mái tóc có chút ẩm ướt của thiếu niên thì mày kiếm nhíu lại, cái khăn đang cầm trêи tay lập tức phủ lên đầu Tần Nhất, có chút dùng sức."Gội đầu xong sao không sấy khô?" Trong giọng nói có chút trách cứ.Căn cứ Z hiện tại đã nối lại mạng lưới điện, chuyện này khiến bọn họ sinh hoạt thuận tiện hơn không ít."Quên." Tần Nhất thành thật trả lời.Vân Hoán cũng không nói thêm gì, lau khô tóc cho Tần Nhất xong thì thu tay, nhẹ nhàng nói với Tần Nhất: "Đi ngủ đi."Tần Nhất sau khi trở lại phòng có chút mê man, chẳng lẽ Vân Hoán cố ý ở đó đợi cô, chỉ là vì giúp cô lau khô tóc?Hành lang, Vân Hoán tựa cửa, đợi sau khi nhìn thấy đèn gian phòng bên cạnh tắt mới quay người trở về phòng.Buổi sáng, Tần Nhất xuống bếp chuẩn bị làm bữa ăn sáng cho mọi người, khi nhìn thấy người nào đó buộc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp thì vẻ mặt kinh ngạc.Lâm Thanh ngáp một cái thật to, tối hôm qua anh sắp xếp tư liệu, thu dọn đến tận nửa đêm mới lên giường, giờ dậy sớm có chút buồn ngủ.Nhưng nghĩ đến chút nữa có thể ăn bữa sáng ngon miệng của Tần Nhất thì cơn buồn ngủ lập tức bay mất tiêu.
Cũng không biết Tần Nhất nấu cơm như thế nào, rõ ràng là cùng một loại đồ ăn, cùng một cách làm, đồ ăn cậu làm ra ăn cực kỳ ngon, nhưng đồ lão Đại làm ra thì...Lâm Thanh mang theo tâm trạng vui vẻ đi xuống phòng khách.
Mỗi ngày, thời điểm lúc ăn cơm luôn là thời gian anh ta cao hứng nhất.
Thế nhưng khi anh ta nhìn thấy Tần Nhất đang nhàn nhã uống sữa bò với gặm bánh mì khẽ nhướn mày.Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ hôm nay Nhất Nhất nghỉ việc à?Lâm Thanh ném cho Tần Nhất một ánh mắt ai oán, Tần Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai, dùng ngón tay chỉ chỉ phòng bếp.Cô muốn làm, nhưng người nào đó không cho cô cơ hội đấy chứ.Lâm Thanh lập tức có một loại dự cảm không lành, anh ta chạy vội vào bếp ngó một cái.
Mẹ ơi, tại sao lão Đại lại ở bên trong hả?Lâm Thanh đang định chuồn đi thì thanh âm lạnh lẽo của Vân Hoán truyền đến: "Hồ ly, đi, gọi bọn Dừa Tử dậy, chuẩn bị ăn sáng."Lâm Thanh không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh ra cảm thấy lúc lão Đại