Đám người trước mặt không chịu tránh, cứ đứng lì ở phía trước chặn đường không cho bọn họ đi qua, bức anh ta phải chủ động xuống xe gặp mặt nói chuyện.Chỉ với điểm này, ấn tượng của Cao Viễn đối với đám người sống sót tự nhiên lòi ra này không tính là tốt.
Muốn dây dưa, anh ta liền phụng bồi, xem ai hơn ai.Trương Tuệ chà xát tay, có chút bất an nhìn về phía nữ sinh bên cạnh: "Hương Hương, chúng ta làm vậy có tốt không?"Nữ sinh tên Hương Hương là một cô gái mười tám tuổi có khuôn mặt mỹ lệ, nghe lời Trương Tuệ nói, Lan Hương cười trả lời: "Có cái gì không tốt? Chúng ta đều muốn tiếp tục sống sót, đi theo đám bọn họ là an toàn nhất.
Dì Tuệ, dì muốn bị Zombie ăn sao?"Trương Tuệ nghe thấy nữ sinh nhắc đến Zombie, cả người bị dọa khẽ run rẩy, lập tức nghĩ đến cô gái mà bọn họ thấy chết không cứu, thậm chí còn đẩy vào miệng Zombie kia."Không muốn, dì không muốn." Trương Tuệ lắc đầu liên tục, vẻ mặt hoảng sợ.
Cả đời này bà ta chỉ làm sai hai chuyện, nhưng đó cũng là do bất đắc dĩ.
Bà ta muốn sống sót, sống sót để đi tìm con gái của mình.Lan Hương tự nhiên biết Trương Tuệ đang nghĩ đến cái gì, trong lòng hơi có chút khinh thường, nhưng bây giờ cô ta còn cần sự hỗ trợ của bà ta.
Nghĩ như vậy, Lan Hương lộ ra nụ cười ngọt ngào với Trương Tuệ."Dì Tuệ, cháu biết dì cảm thấy có lỗi với cô gái kia, nhưng khi đó không có cách nào khác.
Lúc ấy, nếu cô ấy không chết thì chính là cả đám người chúng ta chết.
Cháu biết dì thiện lương, nhưng bây giờ đang là tận thế, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Với lại, không phải dì đã chiếu cố cô ấy hơn ba tháng sao, đối với cô ấy cũng coi là đủ rồi." Lan Hương tận tình khuyên nhủ.Mặc dù trong lòng Trương Tuệ còn băn khoăn, nhưng cũng biết khi ấy là không còn biện pháp tốt.
Bà đưa tay xoa đầu Lan Hương, thở dài nói: "Dì Tuệ cũng biết, chẳng qua trong lòng luôn có chút băn khoăn, bây giờ có thể làm cũng chỉ là giúp cô bé ấy tìm được người thân.
Đúng rồi, hai người kia tên gọi là gì nhỉ?""Vân Đế thiếu và Sở Mặc Hòa." Lan Hương nhắc nhở."Đúng đúng đúng." Trương Tuệ vỗ