Lâm Bạch cười: "Còn thú vị hơn là, Tần thiếu và Tần Hàn Vũ đều từng tìm người đi thủ tiêu cô con gái riêng này, đáng tiếc vận khí người này rất tốt, mấy lần đều chạy thoát được."Vương Ổn Ổn nhíu mày, trong lòng có phần khó có thể tin: "Sao, sao có thể có chuyện đó? Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, làm...làm sao ông ta lại tìm người giết con gái mình chứ? Coi như là con gái riêng, nhưng đó cũng không phải là lỗi của cô ấy mà."Vương Ổn Ổn chưa từng xem thường những người là con trai riêng con gái riêng, dưới cái nhìn của cô, bọn họ đều vô tội.
Đứa trẻ được sinh ra bản thân nó không thể lựa chọn xuất thân cho mình, nếu không thì ai lại muốn làm một đứa con riêng chứ? Nói tới nói lui, đây đều là đàn ông sai."Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bạn học Ổn, cô phải nhớ kỹ, trêи đời này người ăn thịt con cũng không ít, đặc biệt là bên trong những đại gia tộc.
Ngăn trở con đường của hắn, đừng nói là con, ngay cả cha ruột cũng có thể nuốt chửng." Mặt mày Lâm Thanh có chút lạnh, không còn bộ dáng cười đùa cợt nhả như ngày thường.Vương Ổn Ổn hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống không nói lời nào.
Cô biết lời Lâm Thanh nói là thật, cô và bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới.
Cũng không phải là cô sợ hãi, mà càng nhiều hơn chính là đau lòng.Sự ôn nhu trong mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Bạch khẽ lưu chuyển: "Em còn chưa nói xong đâu, anh chuyển đề tài cái gì chứ.
Mọi người đoán xem, vị Tần gia tiểu thư kia tên gọi là gì?"Lâm Bạch cười, dư quang khóe mắt dường như chuyển tới trêи người thiếu niên vẫn luôn mỉm cười lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện: "Thật trùng hợp, vị Tần gia tiểu thư đó lại cùng tên với Nhất Nhất của chúng ta, cũng gọi là Tần Nhất."Lâm Bạch vừa nói xong, đám người Vương Ổn Ổn lập tức mở to hai mắt nhìn Tần Nhất.
Da thịt trắng nõn của thiếu niên tuy hiện lên vẻ hơi xanh xao, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.Ánh mắt Vân Hoán lấp lóe, có chút tĩnh mịch, có chút...!cổ quái.Lâm Thanh kinh ngạc trực tiếp dừng xe lại.
Nà ní, em trai đáng yêu nhất của bọn họ thế mà lại là em gái? Vậy lão Đại...Lâm Thanh len lén liếc mắt nhìn Vân Hoán, khi chạm phải đôi