Vân Hoán ung dung tiếp nhận bát cháo Lâm Thanh cẩn thận từng li từng tí đưa cho anh, tùy ý quấy quấy, bên trong ưu nhã mang theo quý khí: "Có chuyện gì ở thì nói đây đi."Lông mày Trịnh Trọng nhăn lại: "Tôi muốn nói chuyện với Đại Bạch, không phải muốn nói với cậu, cậu dựa vào cái gì muốn tôi ở chỗ này nói, sao có thể bá đạo như vậy"Trịnh Trọng rất ghét Vân Hoán.
Anh ta và Trần Triệt từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng từ khi tên tiểu tử thối Vân Hoán khiến người ta ngứa mắt này tới, tất cả trọng tâm của Trần Triệt đều đặt ở trêи người Vân Hoán.
Chuyện gì Trần Triệt cũng che chở Vân Hoán, có thể nói Vân Hoán một mình bá chiếm Trần Triệt.Vân Hoán cười lạnh, gương mặt trơn bóng trắng nõn lộ ra góc cạnh anh tuấn nhưng lạnh lùng, lông mày lưỡi mác sắc bén khẽ giương lên, lông mi dài mà hơi cong, đôi mắt đào hoa âm u mà thâm thúy, lộ ra sự lãnh đạm hờ hững.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng mịn như cánh hoa hồng.Ngũ quan lập thể tuấn tú như đao khắc, cả người phát ra một loại chi khí vương giả uy chấn thiên hạ, trêи khuôn mặt quý khí anh tuấn lúc này chứa đựng một nụ cười lạnh."Bá đạo? Vậy thì sao? Vân Hoán tôi chính là bá đạo như thế đấy, anh làm gì được tôi? Anh vẫn cho rằng Đại Bạch sẽ nghe lời anh à?"Một câu cuối cùng, Vân Hoán hờ hững nói, nhưng lại mạnh mẽ làm cho trái tim Trịnh Trọng nhói đau.
(có drama?)Thế nhưng Trịnh Trọng không thể không thừa nhận, anh ta quả thực không thể làm gì được Vân Hoán.
Ngay cả gia tộc của anh ta cũng đều phải kiêng kị người được xưng là Đế thiếu trước mặt.Quan sát Tần Kiều Kiều, Trịnh Trọng nhịn xuống nhục nhã cùng tức giận trong lòng, khó có được trưng ra vẻ mặt ôn hòa với Vân Hoán: "Nói với cậu cũng được, tôi chỉ là đến muốn một bát cháo của các cậu.
Dựa vào tình cảm nhiều năm của chúng ta, cậu sẽ không ngay cả một bát cháo cũng không nỡ cho chứ?"Nếu có thể, anh ta hoàn toàn không muốn đòi hỏi thứ gì từ Vân Hoán, vì chuyện này khiến anh ta cảm thấy mình thấp hơn Vân Hoán một bậc."Giao tình nhiều năm?" Vân Hoán lặp đi lặp lại câu nói này mấy lần, khóe môi nhếch miệng lên một nụ cười trào phúng đến cực điểm.
Ngay cả đôi mắt đào hoa lạnh đạm cũng câu lên đường cong: "Phải, giao tình nhiều năm, đương nhiên tôi nhớ kỹ.
Thế nhưng, tôi không muốn cho anh."Tần Nhất vụng trộm nhìn thoáng qua Vân Hoán, luôn cảm