Tần Kiều Kiều nhẹ gật đầu, chỉ là trong đôi mắt đang cụp xuống, đáy mắt chợt hiện lên sự ngoan độc.
Nếu như để cô ta biết là ai truyền ra lời đồn, cô ta nhất định sẽ không để cho kẻ đố sống tốt.Cùng lúc đó, trong một căn nhà hai phòng một sảnh ở căn cứ Z, Chu Ngọc tâm tình tốt uống hết một bát cháo.
Uống xong, cô ta lại đưa cho mẹ Chu: "Mẹ, thêm một bát nữa.""Ừ." Mẹ Chu thương yêu nhìn thoáng qua con gái của mình, sau đó lại múc một bát cháo tràn đầy, lập tức trong nồi chỉ còn lại một chút xíu.Cha Chu thấy thế có chút tức giận vỗ bàn: "Mày cả ngày chuyện gì cũng đều không làm, lại còn ăn nhiều như vậy, phần cho Sơ Tuyết một ít, lát nữa Sơ Tuyết còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ.
Thôi, mày đưa bát trong tay cho Sơ Tuyết đi."Chu Ngọc không vui nhíu mày: "Con không muốn, nó ở nhà chúng ta, nộp cho nhà chúng ta chút đồ ăn thì làm sao? Hơn nữa, con mới không muốn đi làm nhiệm vụ đâu, cả ngày phải lăn lộn bên ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến làn da."Cô ta không hề muốn ra ngoài làm nhiệm vụ một chút nào, vất vả muốn chết.
Cô ta còn trông cậy vào vẻ ngoài để gả cho nhà tốt, cả đời được nuôi béo.Khâu Sơ Tuyết yên lặng ăn hết một chút xíu cháo trong bát, sau đó nhìn cha Chu thật tình nghĩ tốt cho mình, nói: "Cữu cữu, không sao đâu.
Cháu đã ăn no rồi, cháu đi làm nhiệm vụ đây."Khâu Sơ Tuyết cầm lấy ba lô, đi đến trước mặt Chu Ngọc: "Mợ, A Ngọc, tôi đi trước."Mẹ Chu xì mũi nhìn Khâu Sơ Tuyết: "Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này cản đường.
Mỗi ngày làm nhiệm vụ cũng chỉ mang về được một chút xíu đồ vật như vậy, không biết cả ngày trời ra ngoài làm cái gì."Chu Ngọc hừ một tiếng, cũng không nhìn Khâu Sơ Tuyết.Khâu Sơ Tuyết mím môi, sau đó quay người rời đi.
Ai cũng không chú ý tới lúc quay người, bên trong tròng mắt của Khâu Sơ Tuyết tràn đầy căm ghét cùng hàn ý.Sau khi Khâu Sơ Tuyết đi, vẻ mặt cha Chu hận sắt không thành thép trừng mắt với Chu Ngọc: "Mày cũng là người lớn rồi, có phải trẻ con gì nữa đâu, cả ngày lười biếng không chịu làm việc.
Mày nhìn Sơ Tuyết một chút, con bé so với