Xe chạy một ngày đường mới tới thôn trang nhỏ ở thành phố W mà Trương Tuệ nói tới.Nhóm người Tần Nhất xuống xe, thôn nhỏ im ắng giống như không có bóng người, ngay cả Zombie cũng đều không thấy bóng dáng.
Nhưng Tần Nhất biết, nơi này có người may mắn còn sống.Dị năng tinh thần của cô không thể dùng nhưng còn có Tiểu Lam, Tiểu Lam nói cho cô biết nơi này có người, ngay ở phía trước.Mắt phượng của Tần Nhất hơi nheo, lẳng lặng ôm lấy Tiểu Lam.
Có thể khống chế Zombie, đời trước cô cũng từng gặp qua, đây cũng là một loại dị năng.
Tần Nhất nhớ lúc ấy người kia có thể khống chế mười con Zombie, thế nhưng về sau lại có thể khống chế trêи trăm con Zombie.Loại dị năng này không thể nghi ngờ là rất đáng sợ.Tần Nhất không biết đám người bắt Sở Sở kia hiện tại có thể khống chế bao nhiêu con Zombie...Vai bị người vỗ nhẹ, Tần Nhất quay đầu nhìn, hóa ra là Vân Hoán: "Hoán ca, thế nào?"Vân Hoán lắc đầu, tóc đen bị gió thổi khẽ bay: "Không có gì, dị năng của em tại sao lại đột nhiên khôi phục?"Vân Hoán vốn định ở trêи đường đi sẽ hỏi thăm Tần Nhất một chút, ai ngờ lại bị Trần Triệt kéo đi.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tần Nhất, Vân Hoán có chút nghi ngờ.Tần Nhất cười nhạt: "Tôi cũng không biết, đại khái là do mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, năng lực khôi phục của cơ thể tôi cũng mạnh hơn người khác."Vân Hoán nhẹ gật đầu, không biết là tin thật hay là không tin."Hoán ca." Tần Nhất dừng một chút: "Bên trong thôn có người, ở ngay căn nhà lớn nhất phía trước.""Cái gì có người?" Tần Nhất vừa dứt lời, Trần Triệt lười biếng duỗi eo, xán tới.Tần Nhất nhíu mày, bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách với Trần Triệt, con ngươi thản nhiên khẽ đảo: "Không có gì, Triệt gia nghe nhầm rồi." Nói xong, Tần Nhất đi về phía đám người Lâm Thanh."Ha ha." Trần Triệt khẽ cắn môi, buồn cười nói: "Tiểu tử này còn giận gia ư, thật sự là hẹp hòi.
Gia còn chưa đi tìm cậu ta tính sổ, cậu ta ngược lại còn ghi thù, nhưng..."Trần Triệt quăng cho Vân Hoán một ánh mắt: "A Hoán, làm sao gia nhìn tiểu tử này càng ngày càng giống cậu nhỉ." (tính tình)Vẻ mặt Vân Hoán thản nhiên, nhưng bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lại lấm tấm ý cười: "Em ấy là em trai tôi, đương nhiên giống tôi.
Cũng đúng, tôi quên Triệt gia là lão út trong nhà, không thể