Lệ Lệ mặc dù đang cười, thế nhưng dưới đáy mắt lại nhanh chóng lướt qua một tia ghen tỵ và oán hận.Lâm Hải sao lại không nhìn ra, gã lạnh lùng bóp lấy cằm Lệ Lệ, đôi con ngươi u ám giống như nhìn thấu tâm Lệ Lệ: "Mặc dù tôi sủng cô, nhưng cô tốt nhất là an phận một chút, có vài người cô không được phép động."Sau đó hất mạnh tay, không thèm quay đầu lại rời đi.Cằm của Lệ Lệ đỏ lên ngã nhoài người xuống giường, trêи khuôn mặt xinh đẹp là một mảnh dữ tợn.
Cô ta đỏ mắt, không ngừng xé rách ga giường dưới thân, trong thanh âm mang theo oán độc: "Sở Sở, con tiện nhân..."Lâm Hải rời khỏi phòng của Lệ Lệ, trong mắt là một mảnh hờ hững, bước chân không ngừng đi tới Ngu uyển.
Tuy nói là uyển, kỳ thật cũng chỉ là một gian phòng làm ra từ đất, nhưng so với gian kia của Lệ Lệ thì lớn hơn không ít.Lâm Hải không gõ cửa mà đi thẳng vào, khi trông thấy Sở Sở đang ngủ say trêи giường, vẻ mặt Lâm Hải ôn hòa hơn rất nhiều.Gã vội vội vàng cởi quần áo của mình, sau đó chui vào trong chăn của mỹ nhân.
Sở Sở vừa mới nhắm mắt đã bị làm tỉnh.Trong trại vẫn chưa mở lại điện, nhưng ánh nến nhàn nhạt trong phòng vẫn chiếu sáng được ngũ quan của Sở Sở, là một đại mỹ nhân băng lãnh.Lông mày tinh tế, mắt phượng xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, lại phối hợp với hơi thở băng lãnh quanh người, càng có năng lực gợi nên ɖu͙ƈ vọng chinh phục của đàn ông.Nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô, con ngươi Sở Sở có chút lạnh.
Trêи người gã còn có mùi vị vừa mới làʍ ȶìиɦ xong, khiến cho Sở Sở nhịn không được nhíu mày, có chút chán ghét cùng buồn nôn: "Sao lại tới đây, đêm nay không phải trại chủ ở chỗ Lệ Lệ à?"Mặc dù buồn nôn, nhưng trêи mặt Sở Sở vẫn bình thản không gợn sóng, giọng nói dễ nghe mang theo sự lạnh nhạt cự người ngoài ngàn dặm, nhưng lại làm cho trái tim Lâm Hải không ngừng nhảy lên.Gã vội vàng lột quần áo của Sở Sở, xoay người đè lên, miệng lưỡi dán sát vào Sở Sở, hàm hàm hồ hồ nói: "Nhớ em, lại tới."Sở Sở cười lạnh trong lòng, nhưng trêи mặt vẫn thuận theo ôm lấy eo Lâm Hải, tùy ý người đàn ông làm chuyện buồn nôn ghê tởm nhất trêи người