Tần Nhất không hề phát hiện, dáng vẻ cô híp mắt cùng người nào đó giống nhau lạ thường.Vân Hoán và Tần Nhất đợi ở bên ngoài một lúc thì đám người Lâm Bạch cũng đi ra tới.
Lâm Thanh đi đến trước mặt Tần Nhất, bày ra nụ cười lấy lòng, trong mắt hồ ly hẹp dài có điểm xấu hổ: "À ờ, Nhất Nhất, vừa rồi là tôi nghĩ sai, cậu cũng tức giận nha.
Nếu như không được, cậu đánh tôi mấy cái đi."Sở Sở đè xuống không cam lòng dưới đáy mắt, cũng đi tới: "Em trai Nhất Nhất, vừa rồi không phải chị có ý kia, tất cả mọi người đều là anh em mà."Khóe miệng Tần Nhất chứa ý cười lạnh: "Không dám."Sở Sở giận dữ, cô ta không nghĩ tới bản thân đã tới nói lời xin lỗi rồi mà Tần Nhất lại không thèm cho mình thể diện như vậy, nhưng trêи mặt cô ta vẫn cố gắng duy trì nụ cười gượng.Sở Sở còn đang muốn nói thêm, một giọng nam tức giận vang lên: "Sở Sở, em đang làm cái gì?"Sở Sở khẽ giật mình, người đến là Lâm Hải, đằng sau còn có Lệ Lệ vẻ mặt đắc ý đi theo gã tới.Lâm Hải quả thật đã bị chọc giận điên lên.
Vừa nãy Lệ Lệ chạy đến nói cho gã biết Sở Sở dẫn một đám người đi tới phòng nghị sự.
Gã có chút không tin, trong phòng nghị sự có cái gì, chỉ có gã và Sở Sở biết.
Gã không tin Sở Sở sẽ phản bội mình.Ai ngờ sau khi gã tới, thật sự tận mắt nhìn thấy Sở Sở cùng một đám người ở chung một chỗ, trêи mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng mà gã chưa từng nhìn thấy, Lâm Hải cảm thấy trái tim mình nhói đau.Sở Sở nhíu mày, nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của Lâm Hải, ánh mắt cô ta lóe lên sự khinh thường.
Hiện tại đám người Vân Hoán đều ở đây, cô ta hoàn toàn không còn là Sở Sở bị gã quản chế nữa.Váy dài trêи người Sở Sở hơi lay động, xinh đẹp cao quý nói: "Đúng như anh nhìn thấy đấy."Vành mắt Lâm Hải đỏ vằn lên: "Em dám phản bội tôi? Làm sao em dám, tôi yêu chiều em như vậy cơ mà!"Sở Sở khinh thường hừ lạnh một tiếng, giọng nói không tự chủ được cao lên mấy đề xi ben: "Phản bội cái gì chứ, Sở Sở tôi chưa từng quy thuận anh, tôi một mực nhẫn nhục đi theo anh, chính là vì một ngày này!"Tần Nhất biếng nhác, người đứng nửa tựa vào người